Diệp Minh căn răng, âm trầm chửi: “Một đám ngu, không nghe lời đúng không? Mọi người nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh, năm tay nhau lại, lính Huyết Đồng từ 1 đến 12, sau khi đến nơi an toàn, lập tức điểm danh!”
“Thủ trưởng, bọn em thực sự không đi đâu, van anh đấy.”
“Thủ trưởng, bọn em không muốn đề anh ở lại chỗ này, bọn em muôn mang anh về.
“Thủ trưởng, van anh, bọn em dập đầu lạy anh.”
Tất cả lính Huyết Đồng đều quỳ xuông, dập đâu cho Diệp Minh, hy vọng anh không muốn đuồi bọn hồ đi.
Diệp Minh nhắm mắt lại sau đó mở ra, trong mí mặt anh đã dâng lên tơ máu: “Đều đứng lên cho tôi, đừng quên thân phận của các cậu, các cậu là quân nhân, nêu ai còn dám nói nhảm thêm một câu, là mẹ nó cút khỏi Huyết Đồng Đặc Chủng cho tôi, các cậu không xứng!”
Tất cả lính Huyết Đồng đều rơi nước mắt, bọn họ biển rãi đứng lên, làm sao có thê làm anh thất vọng?
Làm sao có thể làm anh thất vọng?
Gân xanh trên trán Chu Siêu bạo nỏ, viền mắt đỏ bừng, quân nhân, đầu tiên là là phục tòng, anh ta cũng đứng lên.
Một đám lính Huyết Đồng đón gió mà đứng, hát vang lên một bài hành khúc tuyệt vọng.
Diệp Minh nghiêng mắt, nhìn về phía Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu lệ rơi đầy mặt, đều là bà hại anh, nêều như bà không đên thì tốt rồi.
Anh nhìn bà ta, đó là bởi vì anh có chuyện lưu cho Hà Băng.
Hà Băng, là mềm mại ẩn sâu trong lòng anh nhất.
Anh không buông bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406234/chuong-2533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.