Chương trước
Chương sau
“Anh ấy có rất nhiều mặt, anh là chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng Đặc Chủng, anh ấy là quân, chính, tư pháp, truyền thuyết của tam giới. Anh ấy là Diêm La địa ngục của hết thảy tội phạm quốc tế, anh ấy chính là người bố trong miệng lũ trẻ ở vùng núi, anh ấy còn là chồng tôi, các vị rất nhiều người sùng bái anh ấy, thế nhưng không biết đến anh ấy, biết những chuyện về anh ấy, có rất nhiều người lính vì bảo vệ anh ấy mà đã hy sinh tánh mạng của mình.”
“Lần này tôi tới, không phải cầu người, chúng tôi không cần cầu người, tôi chỉ là tới trần thuật sự thật, những gì vốn nên thuộc về anh ấy, chớ nên chắp tay nhường cho kẻ khác!”
“Đặc chủng là địa phương thân thánh cỡ nào, nơi này có tín ngưỡng ban đầu, khát vọng nóng bỏng nhất của anh ấy, các vị đều là những đứa con của nước mẹ, Huyết Ưng cũng thế, song, anh ấy là một đứa trẻ bất hạnh, một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài. Lúc anh ấy chịu đủ uất ức, tôi hy vọng nước mẹ có thể mở rộng vòng tay của mình, ôm lấy anh ấy, cho anh ấy biết, tất cả những gì anh kiên trì giữ vững vẫn luôn yêu sâu đậm, đã và đang yêu anh ấy, giữa dòng chảy thời gian lao vùn vụt như tên bắn, trên con đường nhuộm cả máu và nước mắt, anh ấy chưa bao giờ đơn độc.”
Đã có người đếm đến “ba”, thế nhưng đột nhiên như nghẹn ở cô họng, cũng không phát ra được một chữ nào nữa.
Tất cả binh lính không hề nhắm súng, bọn họ chỉ là thò đầu ra, nhìn Hà Băng, kinh ngạc nhìn.
Cô là… vị hôn thê…của Huyết Ưng?
Huyết Ưng, không ai không biết, là truyền kỳ một đời trong quân.
Thế nhưng, Huyết Ưng là một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài.
Anh không may mắn như bọn họ.
Huyết Ưng chỉ là một đại danh từ, không có ai biết danh tính thật sự của anh.
Anh, không ai không biêt, cũng không chẳng ai thật sự biết.
Hà Băng cất cao giọng nói ngân vang mạnh mẽ như chuông bạc nói hết những lời này ra, không kiêu ngạo không siễm nịnh, mỗi câu mỗi một chữ đâm thẳng vào lòng người, giống như ngày nước sông chảy trôi ngày thu, tùy tiện thả mình, lại mang theo hơi thu mát mẻ nhè nhẹ mà tang thương.
Bọn họ phảng phất ở trên người cô gái này thấy được một bóng hình khác, bóng hình đó cả thân đồ đen, dần dần biến mắt trong bóng tối.
Tất cả binh lính cùng nhìn nhau, lệ dâng trong mắt.
Anh mất Trân Câm thâm trâm mím môi: “Cô gái, cô đi theo tôi.”
Hà Băng đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cô thở dài một hơi trong lòng, kỳ thực cô cũng sợ.
“Thủ trưởng, chào ông, tôi là Hà Băng.”
Hà Băng tự giới thiệu.
Trần Cẩm nhìn cặp mắt đẹp như băng tuyết của Hà Băng, sạch sẽ lại dũng cảm, ông câu môi cười, chỉ một cái sô pha: “Hà Băng, ngồi đi.”
“Cảm ơn thủ trưởng, nhưng tôi không ngồi, tôi đi thẳng vào vấn đề, lần này Huyết Ưng chấp hành nhiệm vụ, vào sinh ra tử, thê nhưng công lao của anh ấy lại bị Tống Trùng chiếm, con gái của ông biết rõ chân tướng, nhưng có tham dự trong đó, chuyện này thủ trưởng ông biết không?” Hà Băng hỏi.
Trần Cẩm liếc thư ký riêng, thư ký riêng nhanh chóng mở miệng đáp: “Thủ trưởng, gần đây ngài sắp xếp hành trình rất kín, chuyện của Huyết Ưng và Bò Cạp tôi chưa kịp hội báo với ngài, còn về phần chân tướng như thế nào, chúng ta cần phái người đi thăm dò.”
Trần Cẩm đặt chén trà xuống, hướng về phía thư ký riêng hạ mệnh lệnh: “Lập tức tra rõ việc này.”
“Vâng, thủ trưởng.”
Thư ký riêng nhận lệnh rời đi.
Trân Câm ngâng đâu nhìn Hà Băng: “Tôi còn tưởng rằng thằng nhóc Diệp Minh kia muốn cô độc sống quãng đời còn lại đấy, không nghĩ tới nó lại thua ở trên một con nhóc.”
“Thủ trưởng, là bởi vì Diệp Minh không thích con gái Thiến Thiến của ông, cho nên ông nói chuyện mới chanh chua như thế sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.