Còn chưa dứt, Diệp Minh vươn tay cầm một quyển sách trên bàn lên, trực tiếp đập về phía Tống Trùng ở cửa: “Quạ còn không ồn bằng mấy người, mau cút!”
Vẻ mặt Tống Trùng trắng bệch, nhục nhã.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Hà Băng ăn một miếng cháo, sau đó nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh đang dùng cơm, tóc mái che khuất mí mắt thâm thúy, anh đã ăn hơn phân nửa cơm, cánh tay nổi đầy cơ bắp, cuồng dã mạnh mẽ.
“A Minh, anh sẽ đi cứu Thiến Thiến sao?”
Diệp Minh không ngắng đầu, cũng không có biểu cảm gì: “Trần Thiến Thiến không bán đứng em, cô ta không có lá gan đó.”
Là người Bò Cạp tra được thân phận của Hà Băng, không liên quan đến Thiên Thiên.
Hà Băng nhẹ nhàng cắn chiếc đũa: “Cho nên, anh muốn đi cứu?”
Diệp Minh ăn cơm xong, một hạt gạo cũng không thừa lại, đĩa trăng tỉnh tươm, anh giành lại đũa, bắt đầu đút cô: “Mau ăn, cháo và đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Hà Băng hừ một tiếng, cô biết, anh sẽ đi cứu.
Thế nhưng, dựa vào cái gì?
Vết thương sau lưng anh mới vừa kết vảy, chỗ đùi phải còn đang viêm, người đàn ông này cái gì cũng tự mình gánh vác, đau đớn cũng không nói một tiếng.
Lòng cô đau nhói.
Anh đút cháo tới rồi, cô ngoan ngoãn ăn hết, nhưng toàn bộ hành trình cô không nói chuyện với anh.
Cháo xong, cô đứng lên dọn dẹp bàn: “Để em! Anh đi đi.”
Cô vào nhà vệ sinh.
Đứng ở trước đài rửa mặt, cô mở vòi sen, bắt đầu rửa tay.
Lúc này bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406181/chuong-2480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.