“Có ý gì?” Hà Băng không hiểu.
“Chuyên đánh hà ly tinh.”
Hộ ẤN Phụt, Hà Băng cong khóe môi tái nhọt, vui vẻ bật cười.
Diệp Minh trước đây tiếp xúc qua đủ loại mỹ nữ, anh tự thân có sức miễn dịch, không hề chút lay động.
Những người phụ nữ này đang chơi thủ đoạn gì, tâm tư gì, cũng không đủ để anh xem, chỉ là mấy con hồ ly tinh mà thôi.
Diệp Minh vươn cánh tay cường tráng muốn nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, thế nhưng nhớ tới vết thương trên bụng cô, anh chỉ có thể bóp chặt bờ vai oánh nhuận của cô: “Đừngđứng nói chuyện, chúng ta trở về trên giường đi, anh ôm GĂmnˆ “Dạ.” Hà Băng ngoan ngoãn cho anh Ốm.
Diệp Minh nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, tránh vết thương trên bụng cô, anh nhắc đôi chân dài đi tới giường bệnh.
“Áy!” Hà Băng lúc này kêu một tiếng: “Thiến Thiến đại tiểu thư còn đang chờ anh kìa, anh không muốn nói tạm biệt với cô ta à?”
Diệp Minh tròng mắt, nhìn vào đôi mắt sáng trông suốt của cô, cô trêu tức mà mềm mại nhìn anh, dáng vẻ xem kịch Vui.
“Nghịch vui thế à?”
Anh đáp một câu, trực tiếp trở chân đóng lại cửa, ngăn cách Thiến Thiến ở ngoài cửa.
Ngoài cửa Thiên Thiên cứng đờ tại chô, hai tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, mấy năm nay, người đàn ông này đối với cô ta lạnh lùng vô tình, cô ta vẫn cho là tính tình của anh chính là lạnh lùng như thế.
Nhưng thật ra không phải, anh cũng có thể dịu dàng như vậy.
Từng nỗi đau và mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406175/chuong-2474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.