Hà Băng câu môi: “Do mày ngu.”
Bốp một tiếng, Bò Cạp giơ tay lên tát Hà Băng một cái.
Hà Băng bị đánh trật cả khuôn mặt nhỏ, cô da thịt mềm, trên má phải nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ tươi.
Song cô không có biểu cảm gì, trên mặt đau rát, nhưng cô không để lộ chút đau đớn nào, ngước mắt, trong đôi mắt đẹp như băng tuyết tràn ra ánh sáng lãnh diễm chói mắt: “Chó cùng đường quay lại cắn?”
“MÀY!”
Bò Cạp tức đến thổ huyết, là gã đánh giá thấp Hà Băng.
Gã không ngờ đến bản thân lại thua trên tay một người phụ nữ, con dấu riêng bị lộ, đại bản doanh của gã bị đào ra, gã hiện tứ bê khôn đồn, e răng rât nhanh sẽ bị bắt.
“Băng Băng, đừng đắc ý, hiện tại mày vẫn còn trong tay tao, lẽ nào mày không sợ sao?”
Lúc này thủ hạ hoảng loạn chạy tới: “anh Bò Cạp, chúng ta bị phát hiện rồi, có người đuổi tới.”
Diệp Minh tới.
Hà Băng nhìn về phía màn đêm đen đặc nơi phương xa, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân anh càng ngày càng gần.
Trầm ổn mạnh mẽ như vậy.
Cô không sợ.
Không hề sợ chút nào.
Bởi vì cô biết anh đang trên đường tới.
Anh từng nói, anh có lẽ sẽ đến trễ, thế nhưng anh sẽ không vắng mặt.
Cô đang chờ anh.
Bò Cạp cười lạnh một tiếng: “Tới thật đúng lúc, tao đang chờ Huyết Ưng tới.”
Nói rồi Bò Cạp nắm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng, gã lộ ra vẻ dâm tà: “Cô em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406162/chuong-2461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.