Tuyết Nương hiện tại vô cùng thê thảm, chị ấy đã bị dùng hình rồi, toàn thân đều là máu, hai tay hai chân mềm oặt, đã bị cắt đứt, hai tên thủ hạ kéo chị ấy đến, kéo ra một đường máu.
Trong tròng mắt Hà Băng nhanh chóng tràn ra ý lạnh rợn người, cô nhìn Bò Cạp: “Mày làm cái gì với Tuyết Nương?”
“Tao chỉ muôn biêt Đại Sơn rôt cuộc là ai, sao tao tra kiểu gì cũng không được, nên tao mời Tuyết Nương tới, cũng may tao chị ấyi mắt ở hành cung, bằng không ả Tuyết Nương này đã bị người Đại Sơn đón đi, đều nói mấy con điếm vô tình, không nghĩ tới Tuyết Nương này còn trung trinh quá đấy, dù tao có tra tấn thế nào, ả cũng không chịu khai Đại Sơn ra.”
Tuyết Nương co quắp trên mặt đất, tứ chỉ đều đã bị phế đi, chị ấy thống hận nhìn chằm chằm Bò Cạp: “Tên của Đại Sơn, mày không xứng biết!”
“Con điểm này!” Hai tên thủ hạ lại muốn đánh Tuyết Nương.
Bò Cạp lại vươn tay ngăn lại, gã đi tới trước mặt Tuyêt Nương, ngôi chôm hồm xuống, trong tay nhiều hơn một thanh dao nhọn, gã như có như không quét lưỡi dao sắc bén trên mặt Tuyết Nương: “Tuyết Nương, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày có nói không? Nếu mày không nói, tao sẽ khắc chữ gái điếm trên mặt mày, để mày đời đời kiếp kiếp đều làm đĩ.”
Tuyết Nương cười nhạt một tiếng, máu nhỏ xuống quần áo, nhưng chị ấy chẳng chút nào sợ hãi: “Rắm! Mày tưởng tao sợ?”
Nếu không phải Bò Cạp tránh kịp, nước bọt của Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406157/chuong-2456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.