Anh không phải chỉ của một mình em.
Cho nên, anh sẽ thường xuyên khỏi cô, để cô một mình.
E rằng, đây là thời điểm nguy hiểm nhất của cô.
Hà Băng run rầy hàng mi nhỏ dài, cô vươn tay sờ lên vị trí trái tim anh, nơi đó truyền tới từng tiếng nhịp đập “thình thịch” mạnh mẽ, đập đến mức tay cô đều tê dại.
Cô giả bộ thở dài một tiếng: “Aizz, có thể làm thế nào chứ, ai bảo em yêu một anh hùng, chỉ cần nơi này của anh chỉ có một mình em, như vậy đủ rồi.”
Diệp Minh cầm bàn tay mềm như không xương của cô, nắm thật chặt: “Có thể anh sẽ đến trễ, thế nhưng anh sẽ không vắng mặt, nếu có nguy hiểm, anh nhất định sẽ đi tìm em, trước khi anh tới, bảo vệ mình cẩn thận.”
“Dạ, biết rồi.” Hà Băng ngoan ngoãn gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, tối nay gặp nguy hiểm, chỗ Tuyết Nương phái người đón cô ấy đi, Bò Cạp một khi trì hoãn quá mức, chắc chắn sẽ tìm tới Tuyết Nương trước tiên.”
Diệp Minh ôm lây Hà Băng: “Biệt rôi, anh tự có sắp xếp.”
Trong biệt thự.
Bò Cạp vươn tay ôm lấy Hà Băng: “Băng Băng tiểu bảo bối, em rốt cuộc cũng tới rồi, anh nhớ đến chết rồi này, mau tới anh hôn một cái.”
Hà Băng nhanh chóng đẩy Bò Cạp ra, cô nhìn Thiên Thiến ở một bên: “Còn có người ở đây.”
Thiến Thiến mặc váy dài đứng trong phòng khách, cô ta nhìn hướng Hà Băng, phía sau vành tai trăng như tuyết Hà Băng có một dâu hông, nêu không nhìn kỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406152/chuong-2451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.