Diệp Minh đứng nghiêm, anh đút trong túi quần dựa vào tủ kính, thần sắc lười biếng nói: “Cô mua đi, tôi không có tiền.”
Thiến Thiến suy sụp, cô ta biết anh không có tiên, anh mới làm tài xê một tháng, tiền lương tháng này còn chưa nhận.
“Đại Sơn, cái đồng hồ này thế nào, hàng limited đó, em mua cho anh, xem như là quà tặng anh nhé.” Thiến Thiến lấy lòng nói.
Nhân viên nhìn Diệp Minh, trong ánh mắt có ý khinh miệt, người đàn ông này không có tiền, còn để phụ nữ tặng đồ hiệu, vừa nhìn chính là kẻ ăn bám váy phụ nữ.
Nhân viên vẻ mặt nịnh nọt nhìn Thiến Thiến: “Mỹ nữ, ánh mắt của chị thật tốt, cái đồng hồ này rất hợp với vị tiên sinh này đó.”
“Giúp tôi lầy cái đồng hồ đó ra đi.”
Thiên Thiên nói.
“Vâng.” Nhân viên nhiệt tình mở ra tủ kính.
Lúc này bên tai vang lên một giọng trầm thấp: “Không cần.”
Diệp Minh từ chối.
Thiến Thiến sửng sốt: “Đại Sơn, anh không thích chiếc đồng hồ này?”
“Không thích.”
Nói xong, Diệp Minh rời đi.
Diệp Minh ra khỏi siêu thị, lười biếng dựa vào thân xe đợi.
Lúc này Bò Cạp đi ra, vươn tay vô vai anh một cái: “Thiến Thiến mua cho chú đồng hồ, chú vì sao không cần, chỉ cần là cơm, quan tâm cơm mềm hay cơm cứng* chứ, chúng ta đều ăn được cả mà.”
*Cơm mềm: Cơm mềm là một cách nói lóng chỉ những người đàn ông ăn bám phụ nữ.
Diệp Minh câu môi: “Tôi thà đói cũng không ăn bám.”
“Có chí khí!” Bò Cạp thật tình giả ý tán dương một tiếng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406145/chuong-2444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.