Mang thai?
Hai chữ này từ trong miệng Diệp Minh đi ra khiên Hà Băng ngân ra, cô nghĩ cô đã làm gì với anh đâu, mắt vài giây con ngươi Hà Băng co rụt lại, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh: “Anh là nói… em mang thai con người khác?”
Diệp Minh nhìn cô: “Không phải người khác, mà là… chồng em, lẽ nào em không phải mang thai con chồng em sao?”
“.,.” Hà Băng cạn lời, cô và Triệu Lôi là kết hôn giả, làm sao có thể có con?
Hà Băng đầy bàn tay anh ra: “Em hỏi anh, nếu như em thực sự mang thai, anh định làm gì?”
Diệp Minh nhấc mắt nhìn cô một cái: “Lời này hỏi lầm người rồi! Em nên đi về hỏi chồng em ấy, con của em chứ không phải con của eml”
“.. Em không mang thai, chỉ là không quen khí hậu nơi này thôi.” Hà Băng nói.
Diệp Minh bán tín bán nghỉ nhìn cô, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.
Hà Băng vươn hai tay ôm lưng anh, sau đó gỡ áo sơ mi đen anh ra, chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây đỏ anh vẫn luôn mang bên người: “Chỗ cắt của anh bị nhiễm trùng rồi, em muốn nhìn.”
“Có gì để nhìn?”
“Em cứ thích nhìn đấy.”
Diệp Minh buông lỏng cô ra, ngôi ở bên giường, đôi chân dài có lực không kèm chế được tách ra, thấy cô bất động, anh dùng ánh mắt ý bảo: “Không phải muốn nhìn sao, bần thần cái gì, qua đây.
Anh tóm lấy tay cô kéo cô qua đây.
Hà Băng đứng ở giữa chân anh, anh đột nhiên thu lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406132/chuong-2431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.