“Tuy mặt anh với anh ấy không giống nhau, thế nhưng tôi cảm thấy anh chính là anh ấy, nói vậy anh cũng sẽ không nói cho tôi biết câu trả lời, cho dù có nói, tôi cũng không biết là nói thật hay là nói dối, nên tôi muốn tự mình nghiệm chứng một chút anh đến cùng có phải anh ấy hay không.” Hà Băng thẳng thắn đi vào vấn đề, ý kia là — anh ngoan ngoãn phối hợp đi!
Diệp Minh không có biểu cảm gì: “Nếu như tôi không phôi hợp thì sao?”
Hà Băng câu môi, trong nhàn nhạt lười biếng lộ ra vài phần khiêu khích: “Vậy tôi liền khăng khăng anh trộm đồ của tôi, tên trộm anh cứ ở chỗ này đi!”
Cô mở miệng liền một tiếng gọi anh là trộm, Diệp Minh giận quá thành cười, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái: “Cô muốn kiểm chứng thế nào?” . Ngôn Tình Sủng
Ánh mắt Hà Băng từ khuôn mặt tuần tú của anh dời xuống, rơi vào trên quần anh, sau đó nhướng mày nói: “Người đàn ông tôi biết thân có một vết bớt nhỏ, nên bây giờ làm phiền anh, cởi quần ra.”
Cô nói với anh — hiện tại làm phiền anh, cởi quần ra.
Diệp Minh lập tức chau mày kiêm, anh nhìn Hà Băng đối diện, đôi mắt sáng thanh lạnh cũng nhìn thẳng anh, không chút nào né tránh, cô hiện tại thật đúng là… vô pháp vô thiên.
“Bảo một người đàn ông cởi quần ra là lời một người con gái như cô có thể tùy tiện nói đi ra sao?” Anh nghiêm túc phê bình nói.
Hà Băng vắt hai cánh tay hoàn ở trước ngực, minh diễm câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406099/chuong-2398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.