“Cho anh xem vết thương trên người ẩm).
Hà Băng ngắng khuôn mặt nhỏ: “Thực sự chỉ xem vết thương thôi à?”
Cô cười có thâm ý, giông như hô ly nhỏ, yết hầu Diệp Minh rục rịch, ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ bậy!”
Hà Băng rúc vào bên người anh, ở đây không có hệ thống sưởi để tắm rửa, nhưng có một thùng gỗ sạch sẽ, cô sai bảo nói: “Lát nữa anh pha nước nóng đi, em muốn tắm trong thùng gỗ.”
“Được.”
Diệp Minh lấy được một thùng nước nóng, mấy thùng nước nóng đầy ắp làm hiện rõ cơ bắp tráng kiện trên cánh tay anh, anh đỗ nước nóng vào trong thùng gỗ, có bọt nước bắn lên quần áo trên người anh, anh không hề để ý đến.
Đồ hêt mây thùng nước nóng, thùng gô đãđầy, cặp mắt sâu thẳm kia nhìn về phía Hà Băng trong phòng: “Có thể tắm rồi.”
“À.” Hà Băng đi tới.
“Anh ra ngoài trước.” Diệp Minh muốn đi.
Thế nhưng Hà Băng đưa tay tới, kéo lại ống tay áo anh.
Diệp Minh dừng bước lại, quay đầu nhìn cô.
“Không phải anh nói muốn xem vết thương trên người em sao? Anh không muốn nhìn à?” Hà Băng nháy mắt vô cùng ngây thơ nhìn anh.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái: “Muốn chứ.”
Hà Băng kéo lại bàn tay to của anh, đặt bàn tay to của anh ở trên cúc áo của mình, giọng cô chứa vẻ ngả ngớn hờn dỗi, lại phá lệ quyến rũ: “Vậy anh còn ngây ra đó làm gì, mau cởi cúc áo em GII”“
Diệp Minh không biết cô có phải cố ý hay không, anh là một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406032/chuong-2331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.