“Hà Băng, lời là em nói, anh đã nói cho em biết, nhưng anh không cho phép em bỏ đi.”
“Chỉ một buổi tối thôi, buồi tối kia… anh tưởng cô ta là em… chứng nghiện phát tác, anh bị trói chặt, cô ta đi đến, anh tưởng là em…. nên sau đó liền đẩy cô ta lên trên giường.”
“Anh thực sự tưởng là em, tất cả đều giống như nằm mơ, em nằm trên giường anh, giống như lúc nãy vậy…
em còn khóc, khóc đến độ anh huyết khí cuồn cuộn, cuối cùng em cắn một cái trên vai anh, anh nhịn không được liên…”
“Anh vân tưởng là em, nhưng ngày hôm sau lúc anh mở mắt ra, Lý Kỳ liền nằm bên cạnh anh rồi, cô ta nói đó là cô ta.”
Cái gì?
Động tác giãy giụa của Hà Băng triệt để cứng đờ, vì sao tất cả miêu tả của anh hiện tại đều hệt như đêm đó của cô và anh?
Buổi tối kia anh mắng cô khóc hồn, cô tức giận cắn anh một cái, anh liền khẽ rủa một tiếng nhịn không được…
Hà Băng đột nhiên ý thức được không thích hợp, vô cùng không thích hợp!
Cô đã biết, Lý Kỳ giả mạo cô!
“Diệp Minh, anh buông tay ra trước đi, em có vấn đề muốn hỏi anh.” Hà Băng đầy anh ra.
Thế nhưng Diệp Minh không chịu buông tay: “Anh không buông, anh sợ anh vừa buông em liền chạy, anh không muốn nói, em lại ép anh nói, nói xong em lại tức giận, lại không cần anh nữa, em muốn anh làm sao bây giò, Băng Băng, anh phải làm gì bây giờ, hả?”
“Trên đời này không có thuốc hối hận, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406013/chuong-2312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.