Ở trong khách sạn, Hà Băng rõ ràng trúng thuốc, nhưng cô hoàn hảo trở về, điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ Hà Băng và Tiêu Thành lại ngủ cùng nhaul Anh ta tốn công trù tính một hồi, cuối cùng lại để Tiêu Thành được hời, nhớ đến Tiêu Thành còn xách cổ áo anh ta như xách một con gà con ra khỏi cửa khách sạn, Đường Ngọc đã hận đến mặt nhăn mày nhó.
Song, anh ta cũng không biêu lộ ra những thứ này, ngược lại bị thương nhìn Dương Kim Đậu: “Cô, đó đã là quá khứ, thứ con muốn chỉ là hiện tại và tương lai của Băng Băng, con đương nhiên sẽ không chú ý quá khứ cô ấy, ngược lại, về sau con còn sẽ đối tốt với Băng Băng gấp bội, con tin tưởng Băng Băng sớm muộn cũng có một ngày sẽ thấy ra chân tình của con, cô ấy sẽ quên đi Tiêu Thành, thích conl”
Dương Kim Đậu nghe được những lời này gần như mừng đến chảy nước mắt, bà cầm tay Đường Ngọc: “Đứa trẻ ngoan, vậy cô an tâm rồi, giao Băng Băng cho con cô rất yên tâm.”
Đường Ngọc đi, Dương Kim Đậu trở vê phòng mình, bà cảm thấy bà phải hành động, tuyệt không thể để đời con gái mình bị hủy trên tay Tiêu Thành.
Bà đã trả giá cho tình yêu của mình, trong cuộc hôn nhân này, bà nhịn bao nhiêu cô độc, uất ức, nước mắt, tuyệt vọng còn có thống khổ, năm đó bố mẹ không đồng ý cô và Hà Tắn cưới nhau, bà liền cùng Hà Tấn bỏ trốn, sau khi ly hôn bà lại trở về quê, bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405949/chuong-2248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.