Gì.
Môi một quyêt định của Tiêu Thành đêu suy nghĩ cặn kẽ, Chu Siêu nhìn khóe môi cong cong của Tiêu Thành, mềm mại bao lầy nhàn nhạt ôn cưng chìu, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt ấy của Tiêu Thành.
Chu siêu gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp anh đệ đơn xin kết hôn lên, hy vọng một đơn này có thể thành công mỹ mãn, đến lúc đó các anh em đều sẽ đi uống rượu mừng của anh.”
Đội quân Huyết Đồng rất nhanh đã biến mắt, hành động cực nhanh tựa nhữ chưa từng xuất hiện.
Tiêu Thành lười biếng dựa vào bên cạnh xe, thờ ơ hút hết một điều thuốc, chuyện kết hôn này, bát tự còn chưa viết lên đâu, cũng không biết cô có nguyện ý hay không.
Song, cô có nguyện ý hay không đó là chuyện của cô, anh muốn cùng cô kết hôn là chuyện của anh.
Ba năm nay, anh đã từng vô số lần thử quên cô, buông tay cô, thế nhưng không được.
Sự tồn tại của Đường Ngọc cũng để cho anh hiễu rõ, anh không thê nào trơ mắt nhìn cô thuộc về người đàn ông khác, trừ phi anh nhắm mắt chết đi.
Anh muốn côi!
Cái ý niệm này tựa như dây mây điên cuồng sinh sôi trong lòng anh, càng mọc khắc chế không nổi, tuy thân phận của anh nguy hiểm, thế nhưng về chuyện hạnh phúc này, anh biết dốc hết tất cả những gì mình có, dốc hết trọn đời cho cô.
Tiêu Thành vứt mẫu thuốc lá xuống đắt, sau đó dùng giày da dí dí, nhắc chân dài vào khách sạn.
Phòng khách sạn.
Hà Băng tăm nước lạnh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405941/chuong-2240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.