Hà Băng ở hai chữ “ông chú” cuối cùng này càng thêm nặng giọng, giọng điệu cũng lạnh lùng châm chọc.
Tiêu Thành tức đến bật cười, anh biết tính tình cô có mềm có cứng nhưng cũng rất ác liệt, song không biết cô từ lúc nào tài ăn nói đã tôt đên như vậy, miệng lưỡi sắc bén.
Lúc này “rằm rằm rằm” tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng Đường Ngọc: “Hà Băng, Hà Băng em vẫn khỏe chứ? Tiêu Thành, mày đang làm cái gì, mày đưa Hà Băng đi là thế nào?”
Đường Ngọc ôm bụng mình, vừa rồi một cước của Tiêu Thành đá anh ta trọng thương rồi, thế nhưng anh ta lo lắng Hà Băng, nên không ngừng đập cửa.
Hà Băng hiện tại trúng thuốc, thế nhưng Tiêu Thành nhốt Hà Băng ở bên trong, kẻ ngu cũng có thể đoán được Tiêu Thành là tâm tư gì.
Trong lòng Đường Ngọc bây giờ cũng có chút hối hận, anh ta chớ nên trong chốc lát kích động gửi video cho Tiêu Thành, như vậy anh ta chẳng những cùng Hà Băng đi tới tuyệt lộ, còn để cho Tiêu Thành cơ hội thừa lúc vắng nhảy vào.
Tất cả kế hoạch của anh ta, muôn ngàn lần không thể để Tiêu Thành được hời.
“Tiêu Thành, mày đến tột cùng cần thể diện biết xáu hổ không, mày đã tuổi này rồi không những có thể làm chú của Hà Băng, ngay cả làm bố Hà Băng cũng đều có thể, mày dĩ nhiên động tâm với cô ấy? Đám phụ nữ bên ngoài mày chơi thế nào cũng được, Hà Băng thì không, cô ấy là vị hôn thê của tao, mày không thể động vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405938/chuong-2237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.