Tiêu Vũ hừ một tiếng: “Bố không thích con cũng không sao, dù sao đợi bố chết, tất cả Tiêu gia đều là của con.”
Tiêu Đình Đình gật đầu tán dương: “Con mẹ sẽ làm nên đại sự.”
Ăn xong cơm tối, Tiêu Đình Đình vào phòng tắm, tắm chính mình thơm ngát, sau đó ả bưng một ly cà phê, gõ lên cửa thư phòng.
“Vào.” Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Tiêu Thành.
Tiêu Đình Đình đầy cửa mà vào, hiện tại Tiêu Thành ngồi trên ghế, một tay kẹp theo điêu thuôc lá, tay kia lật xem văn kiện, nghiễm nhiên dáng vẻ của một đại lão.
Tiêu Đình Đình vô cùng hài lòng với Tiêu Thành, cũng chỉ có Tiêu Thành mới có thể để tra nữ như ả quay đầu lại, ba năm nay Tiêu Thành nuôi Tiêu gia càng ngày càng lớn, địa bàn nuốt chửng cũng càng ngày càng nhiều, danh tiếng vô lượng, hơn nữa, cuộc sống vợ chồng của ả và Tiêu Thành cũng…vô cùng chất lượng, hài hòa.
Có đôi khi Tiêu Đình Đình cảm thấy, ả trời sinh chính là để người đàn ông Tiêu Thành này chỉnh phục.
Tiêu Đình Đình lắc lắc eo nhỏ tiến lên, đặt cà phê ở trong tay Liễu Tiêu Thành, sau đó ỏn ẻn nói: “A Thành, đã khuya lắm rồi, đừng làm việc nữa, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi!”
Tiêu Thành hút một hơi thuốc, cũng không ngắng đầu nhìn Tiêu Đình Đình: “Em ngủ trước đi.”
“A Thành, anh không muốn ngủ chung với người ta sao?” Tiêu Đình Đình ôm lấy cánh tay Tiêu Thành, hận không thể dính cả người vào trên người anh: “Chúng ta đã xa nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405916/chuong-2215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.