Chương trước
Chương sau
Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người.
“Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói.
Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.”
“Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái.
Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi.
Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!”
Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh.
Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng.
Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên.
Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức?
Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày…
mày…”
Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ.
Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?”
*…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở.
Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi.
Lục Hàn Đình và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ.
Trong nhà gỗ, Hạ Tịch Quán nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.”
Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Quán Quán, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.”
Hạ Tịch Quán nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?”
Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”
Tô Tiểu Đường lên tiếng, nói ba chữ: “Làm đi ạ.”
Hạ Tịch Quán nhìn sang Tiêu Thành ở một bên: “Thành gia, anh qua đây, em cân anh hồ trợ.”
Tiêu Thành đi tới: “Nói đi, muốn anh làm như thế nào.”
“Thành gia, anh giúp em khống chế Tiểu Đường, người bị đau nhất định sẽ giãy giụa.”
“Được.” Tiêu Thành gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.