Chương trước
Chương sau
Giờ khắc này, anh vẫn lựa chọn buông tay.
E rằng, cái tay này vừa buông xuống, chính là trọn đời.
Kỳ thực, anh rất sợ.
Anh đang… giằng xéo tâm can mình.
“Đương nhiên là thực, vợ, anh… tiêm cho em một mũi, tiêm xong thì sẽ tốt, em ráng chịu đau một chút…”
Giọng Cố Dạ Cần run run, đầu ngón tay đang run rây, bây giờ môi một phút môi một giây đều là giày vò, anh chậm rãi…
cầm ống tiêm trong tay đẩy tới trong cánh tay Diệp Linh.
Diệp Linh liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, dường như có vật gì đang kéo cô đi, để cô không người rơi xuống dưới.
Thế nhưng, cô luyến tiếc nhắm mắt.
Cô luyến tiếc nhắm mắt lại.
Cô nhìn Cố Dạ Cần trước mặt, sau đó giơ tay lên, vuốt ve gương mặt anh tuần ấy.
Lòng bàn tay cô dịu dàng vuốt ve ngũ quan anh, mang theo sâu đậm quyến luyến.
Cố Dạ Cần dán khuôn mặt tuấn tú của mình trong lòng bàn tay mềm mại của cô, cọ xát giống như một con thú nhỏ, anh từ từ nhắm hai mắt: “Linh Linh, em biết anh hi vọng biết bao có thể quay ngược thời gian không. Vào năm em 18 kia, anh nhất định sẽ cho em một khởi đâu tôt đẹp. Nêu như thời gian có thê quay lại, không có Trần Viên Viên Lý Viên Viên gì gì đó nữa, không có bất kỳ người nào, anh nhất định sẽ cho em một thân thể sạch sẽ, để em là duy nhất đời này của anh. Nếu như thời gian có thể quay lại,… không phải, anh lại không dám để thời gian làm lại, bởi vì… thời gian em như thế này cũng sẽ lại tới, anh biết nếu như lại để cho em lựa chọn lần nữa, chuyện em cần làm có rất nhiều, em sẽ nghĩ cách để bố mẹ em không xảy ra tai nạn, em sẽ nghĩ cách để anh trai em xoay chuyển vận mệnh, em đại khái còn có thể tay xé bạch liên*, làm giàu, sống trọn đời cẩm tú, duy chỉ có… trong sự lựa chọn của em sẽ không còn có anh.”
*xé bạch liên: Ý chỉ diệt những cô gái giả vờ ngoan hiền, bên trong lại tâm cơ răn rêt.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, đột nhiên nước mắt chảy xuống.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ừ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ làm Cố gia biến mắt, cô cũng sẽ làm cho… người đàn ông Cố Dạ Cần này biến mất khỏi sinh mệnh cô.
Bởi vì, yêu anh… quá đau khổ rồi.
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng hôn tới nước mắt cô, sau đó bàn tay anh phủ trên bụng Diệp Linh, ở trong cuộc sống chật vật này, cô đã mang thai mang thai hơn ba tháng rồi.
Vùng bụng vốn bằng phẳng đã hơi nhô, đã có dáng vẻ mang thai rồi.
“Bé con, vê sau con phải bâu bạn với mẹ con thật tốt, không được nghịch ngợm, lúc mẹ mang thai con rất khổ cực, con nhất định phải yêu mẹ, biết không?” Có Dạ Cần trầm giọng nỉ non.
Lúc này cái bụng Diệp Linh đột nhiên động, đá lên lòng bàn tay Cố Dạ Cần.
Cả người Cố Dạ Cẩn cứng đò, giật mình, vừa rồi anh cảm giác được cái gì?
Đây là… cử động của con?
Bé con đã động rồi!
Bé con đá anh một cái!
“Vợ, em cảm nhận được không, bé con động rồi, bé con động rồi!” Cố Dạ Cần mừng rỡ như điên nhìn về phía Diệp Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.