Diệp Linh đã mệt đến không mở mắt ra được, tâm bệnh lần này kéo sụp một nửa thân thể cô, ngay cả đầu đều là bảy phân hô đô ba phân thanh tỉnh.
Có lúc cô không phân rõ mình đang ở đâu.
“Ah.” Cô khéo léo há cái miệng nhỏ nhấp một miếng.
Ăn không ngon, nên cô chau đôi mày thanh tú.
Có Dạ Cần hôn cánh mũi thanh tú của cô, đại khái bởi vì mang thai, mùi hương trên người cô có chút vừa ngọt vừa nặng mùi bơ sữa, anh rất thích ngửi, mê luyến mùi hương trên người G19}“Vợ, ăn hai miếng nữa nào, vì bé con ăn hai miếng.” Anh dịu dàng dỗ cô.
Diệp Linh lân này ngoan, an tĩnh làm ô trong ngực anh, cô há miệng, để anh đút canh, lần này cô không tùy hứng nữa, ăn hết canh vào.
Trong mắt Cố Dạ Cẩn có vui mừng, thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng lay động cô: “Vợ, lát nữa rồi hãng ngủ, anh đút em ăn chút cơm.”
Diệp Linh tìm được cổ anh, chôn thật sâu vào: “Em no rồi, ngày hôm nay không ăn cơm được không?” . Ra chương nhanh nhất tại * T RUмtгцуeЛ.vN *
Cố Dạ Cần cảm thấy trái tim vừa xốp vừa mềm vừa đau, mặt của cô chôn trong cổ anh, đôi môi đỏ cọ trên da thịt anh, anh đã cảm thấy vọt lên một tia điện, phóng khắp thân thể.
“Vợ ngoan, anh đút em ăn chút cơm, dù vài miếng cũng được, em bây giờ quá gầy, cần béo lên một chút.”
Cô nào có dáng vẻ phụ nữ mang thai, toàn thân không có chút thịt, lại ăn ít như vậy, ăn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405754/chuong-2052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.