“Được rồi, đừng nói nữa!” Diệp Linh cảm thấy bên tai đều nóng, cô đầy anh ra một chút: “Tôi thấy anh bệnh không nhẹ, bị bệnh thì nên uống thuốc, anh mau đi uống thuốc đil!”
Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm một cái: *“Ò, được thôi.”
Anh giữ bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay của mình, nắm cô kéo đi.
Diệp Linh sợ hãi: “Anh, anh làm cái gì, buông tay!”
Người đàn ông phía trước không quay đầu, giọng nói lộ rõ ý cười hiển thị tâm tình sung sướng của anh lúc này: “Em không phải bảo anh uống thuốc sao, em chính là thuốc của anh, anh trở về để ăn… em.”
Diệp Linh: “…”
“Vị tiên sinh này, tôi lặp lại lần nữa anh mau chóng buông tay, anh như vậy là quấy rầy, nghiêm trọng uy hiếp đến sự an toàn của tôi, ta hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt…”
Tiếng “anh” này chưa kịp nói ra, cô “oanh” một tiếng tiến đụng vào trong ngực người đàn ông, nguyên nhân là anh đột nhiên dừng bước, mà cô tránh không kịp.
Chiếc cằm xinh xắn bị hai ngón tay người đàn ông nhắc lên, ngũ quan tuấn mỹ của Cô Dạ Cân không ngừng phóng đại trong tầm mắt của cô: “Vợ à, anh đã nói em là vợ của anh, mà em không tin, em có dám theo anh về nhà xem một chút em đến cùng có phải là vợ anh, em dám không?
Khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Diệp Linh dần dần nóng lên, không biết là cằm bị anh chạm vào sinh ra điện lưu, hay là vẻ nhu tình trên mặt khi anh cất tiếng “vợ” kia.
Anh vậy mà gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405749/chuong-2047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.