Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của Diệp Linh: “Đừng sợ, anh không sao, em không phải muốn ăn cơm tối sao, anh nấu chút mỳ ăn với em nhé?”
“Dạ.”
Cố Dạ Cần xuống bếp lần nữa, nấu một tô mì cho Diệp Linh.
Trong ngọn đèn vàng của phòng ăn, Diệp Linh ăn một miếng mì, Cố Dạ Cần thấp giọng hỏi cô: “Ngon không?”
“Ngon.”
Cố Dạ Cẩn mở miệng: “Đút anh, anh cũng muốn ăn.” . Cập nhật truyện nhanh tại — TRЦм trцуeИ. VЛ —
Diệp Linh liền đút anh một ngụm, thế nhưng sau khi đút, trong tô cô cũng chỉ thừa lại một chút.
“Anh ăn hết mì của em rồi.” Diệp Linh chau mày, không vui.
Cố Dạ Cẩn không muốn để cô ăn nhiều, cô vừa ăn xong cơm tối, dễ đầy bụng.
“Giận à?” Cô Dạ Cân tiên tới hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cô.
“Em không có tức giận!” Diệp Linh trong miệng nói không tức giận, thế nhưng trên mặt đều viết em rất tức giận đó nhai Cố Dạ Cần cười ôm cô vào trong ngực mình: “Đừng tức giận mà, anh chỉ ăn của em một miếng mà thôi, về sau phạt anh một năm 365 ngày mỗi ngày đều nấu mì cho em, có được không?”
Người này… thật đúng là biết dỗ ngon dỗ ngọt Diệp Linh nắm quả đắm nhỏ nện cho anh vài cái, cuôi cùng ôm hông anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Vậy về sau không cho phép anh cướp đồ ăn của em nữa.”
Cố Dạ Cần trực tiếp hôn lên môi cô.
Cố Dạ Cần không mang Diệp Linh đến chỗ Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405735/chuong-2033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.