Thật sự rất đau.
Diệp Linh lấy điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Cố Dạ Cần, cô muốn gọi cho Cố Dạ Cần trước tiên.
Thế nhưng ngón tay của cô khựng lại, hàng mi như lông vũ rung động, cú điện thoại này cuối cùng chưa thể gọi được.
Cô lại lướt đến số Hạ Tịch Quán, bắm gọi.
Rất nhanh điện thoại liền thông, giọng nói ung dung của Hạ Tịch Quán truyền đến: “Alo, Linh Linh, sao lại gọi điện thoại cho tớ vậy?”
Nghe giọng cô bạn thân, giọt nước mắt trong mắt Diệp Linh rơi càng dữ, có đôi khi cô cũng hy vọng mình có thể kiên cường một chút, nhưng bây giờ cô rất sợ, cô thút thít nói: “Quán Quán, tớ…
bụng tó đau quá…”
“Cái gì, Linh Linh cậu làm sao vậy?”
Tâm tình ẩn nhẫn của Diệp Linh lập tức liền bạo phát, cô thất thanh khóc rồng: “Tớ cũng không biết làm sao nữa, chỉ là bụng đau quá…”
“Linh Linh, cậu trước tiên đừng khóc nữa, cũng không cần sợ, thân thể của cậu vẫn luôn được tớ điều trị, đau bụng cũng không thể nói rõ cái gì, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tớ sẽ đi tìm cậu ngay bây giò, được chứ?” Hạ Tịch Quán nỗ lực ổn định cảm xúc của Diệp Linh.
Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Được được, Quán Quán, tớ đều nghe lời cậu.”
Hạ Tịch Quán cúp điện thoại, Diệp Linh đứng ở ven đường đợi, cô đang đợi anh trai và Quán Quán, lúc này cô phải kiên cường bình tĩnh, cô phải bảo vệ tốt bé con trong bụng.
Diệp Linh giơ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng lên đặt trên vùng bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405726/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.