Nói rồi Ôn Lam chỉ chỉ hướng cửa: “Mày đi đi, sau này đừng về nhìn ta, ông nội và bố mày đều vào tù, bà mẹ tàn phế là tao đây chỉ biết e ngại mày và Diệp Linh, về sau mày để tao tự sinh tự diệt đi! Tao cực khổ sinh ra mày, ở trong tuyệt cảnh nuôi lớn mày, lúc đầu mày là tất cả hy vọng của tao, nhưng bây giờ tao không cần mày nữa, tao coi như mình không có thằng con trai như mày!”
Ôn Lam là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần thủy chung không có biểu cảm gì, song trên gương mặt đã tối lại: “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi thật tốt, sau này con trở lại thăm mẹ.”
Cố Dạ Cần đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng bệnh. liền truyền đến tiếng gào khóc của Ôn Lam: “Số tôi khổ quá, con trai không nghe lời như thế, tôi không bằng chết đi cho xongl”
“Phu nhân!” Hai y tá cao cấp kinh ngạc thốt lên.
Trong phòng bệnh hỗn loạn.
Cố Dạ Cẩn không quay đầu lại, trong hành lang bệnh viện thật dài, một mình anh bước đi, từ đầu nơi này đi tới đầu kia, ngọn đèn kéo cái bóng của anh rất dài rất dài, cô tịch lại mệt mỏi.
Thư ký riêng chạy tới: “Chủ tịch, vừa rôi phu nhân muốn… muốn đập đầu vào tường, cũng may… đã kịp thời kéo lại.”
“Ừ,” Cố Dạ Cần nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tăng thêm người, 24 giờ chăm sóc phu nhân, nếu như phu nhân có gì ngoài ý muốn, tự gánh lấy hậu quả.”
“Vâng.”
Cố Dạ Cẩn không đi thang máy, anh chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405698/chuong-1996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.