Cô kiệt sức rồi, nên để mặc bản thân mềm mại vào một khắc này.
Cố Dạ Cần ôm cô trở về phòng bệnh, Diệp Linh ngồi ở trên giường bệnh, lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cố tổng, cám ơn anh, anh có thê đi rôi.”
Cố Dạ Cẩn xì khẽ một cái tiếng, đại khái xì bộ dáng qua cầu rút ván của cô, anh vươn bàn tay to sờ khuôn mặt nhỏ của cô.
Diệp Linh né.
Thế nhưng Cố Dạ Cần bá đạo kéo lại mặt cô, nâng cô ngẳng đầu, sau đó ánh mắt của anh rơi trên vết sẹo ở má phải cô cần thận nhìn một chút.
Rất nhanh anh lòng bàn tay phủ tới, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo này.
Diệp Linh cảm thấy vẻ đau lòng lộ rõ của anh, thế nhưng bên tai truyền đến tiếng anh cười nhạo: “Xấu quá.”
“,.” Diệp Linh cứng đờ, rât nhanh đã nhắc chân đạp lên chân anh.
Cố Dạ Cẩn không tránh, cho cô đạp, anh đè người xuống, để sát khuôn mặt tuấn tú vào cô, cười nhẹ mắng: “Nhỏ xấu xí, em hung cái gì!”
“.. Anh mới là kẻ xấu, cả nhà anh mới là kẻ xấu!” Diệp Linh đáp một câu.
Ý cười của Cố Dạ Cần không thay đổi: “Em ở chỗ anh thì hung dữ, vừa rồi ở bên ngoài sao nhát gan như con rùa đen rụt đầu thế hả? Cố thái thái, em chỉ thích bắt nạt anh thôi.”
Anh hơi có mấy phần lên án.
Diệp Linh nhìn dáng vẻ anh dịu dàng dung túng, cuộn lên ngón tay: “Cô Dạ Cần, anh đừng như vậy, giữa chúng ta không thể như vậy…”
“Vậy em muốn như thế nào?”
“Như vậy?” Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405675/chuong-1973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.