Chương trước
Chương sau
Diệp Linh cứng đờ.
Đột nhiên bị hôn Diệp Linh lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn anh.
Cố Dạ Cần cũng không nhắm mắt, anh nhìn đôi mắt tựa như cơn mưa phùn ươn ướt ấy, đôi môi mỏng để trên môi đỏ mọng của cô lướt nhẹ, thấy cô không có mâu thuẫn kịch liệt, anh mới hơi nhắm mắt, sâu hơn nụ hôn này.
Diệp Linh cảm giác mình đã rất lâu không gặp anh, ngoại trừ cuộc chia ly năm 18 tuổi ấy, lần này xem như là thời gian dài nhất rồi, lồng ngực của anh, nụ hôn của anh… lại vẫn quen thuộc như thê.
Loại cảm giác này quen thuộc sâu tận xương tủy.
Lúc này ngoài cửa truyền đên tiêng bước chân vội vội vàng vàng, y tá hốt hoảng nói: “Prof. Hạ, vừa rồi tôi đi vào đã phát hiện Diệp Tiểu thư không thấy…”
Tiếng nói nhẹ nhàng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng truyền tới: “Đừng hốt hoảng, tôi vào xem thử.”
Một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đầy ra, Hạ Tịch Quán xuất hiện ở cạnh cửa.
Diệp Linh liền giơ tay lên chống đỡ lồng ngực Cố Dạ Cần, đầy anh ra.
Cố Dạ Cần chau lại mày kiếm, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán cạnh cửa, trong mặt mày đêu là không vui khi bị quấy rầy.
Hạ Tịch Quán cũng ngốc ở cạnh cửa.
Ủa, bảo tìm không thấy mà, cớ gì lấp cô đầy miệng thức ăn cho chó thế hả?
“Sorry, tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.” Nói xong Hạ Tịch Quán liền đóng cửa lại, rời đi.
Ngoài cửa còn truyền đến giọng của Hạ Tịch Quán, là nói với y tá: “Không sao, Diệp Tiểu thư ở bên trong.”
Bị bạn thân mình bắt gặp cảnh này khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh ưng ửng đỏ: “Quán Quán, chờ một chút.”
Diệp Linh muốn đứng dậy.
Thê nhưng Cô Dạ Cân kéo cô lại: “Chạy đi đâu?”
“Tôi đi tìm Quán Quán…”
“Sao anh lại có ảo giác mình là tiểu tam giữa em và Hạ Tịch Quán thế hả?”
Diệp Linh đơ người, nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu thuyết đều viết như vậy, Hạ Tịch Quán cắt ngang nụ hôn của chúng ta, em bỏ lại anh đuổi theo cô ta, nói không chừng còn muốn giải thích là chúng ta không phải như cô ta thấy, anh đây không phải tiểu tam phá hư tình cảm của các em thì là cái gì?”
“,.” Diệp Linh cạn lời, mạch não anh thật đúng là thần kỳ.
Lúc này Cố Dạ Cẩn dùng sức, kéo cô đến trên giường, sau đó mình nằm bên cạnh cô, cánh tay tráng kiện để trên bờ eo mềm của cô, nhắm mắt lại: “Linh Linh, ngủ với anh một chút”
Diệp Linh nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia rất yếu ớt, chắc là mới vừa tỉnh đã tới tìm cô rồi, dưới mí mắt còn có quằng thâm dày đặc, có chút mệt mỏi.
“Cố Dạ Cần, tôi làm anh bị thương, còn khiến cho anh cửa nát nhà tan, chúng ta đã định trước không còn cách nào ở cùng nhau.” Diệp Linh nhỏ giọng nói.
Cô Dạ Cân nhêch môi, đột nhiên hỏi: “Em đã buông xuống được chưa?”
“Cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.