Lúc Diệp Linh tắm chà rửa mình cẩn thận, hiện tại vành tai cô còn đỏ, một phần do bị anh cắn, một phần khác do lời của anh.
Con người của anh chính là không có giới hạn, cái gì cũng nói được.
Diệp Linh mở cửa phòng tắm ra, Cố Dạ Cần còn nằm ở trên giường chưa đứng dậy, miễn cưỡng nằm dang tay dang chân hình chữ đại, tay che mí mắt đỏ thắm, chỗ đũng quần khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, mặt đỏ tới mang tai.
Diệp Linh cầm cái mền ném vào trên quần anh che khuắt, tránh cay mắt: “Cố tổng, không có hoạt động giải trí nữa rồi, anh còn chưa chịu rời giường?”
Cố Dạ Cần không có phản ứng, rõ ràng cho thấy không thoải mái, không muốn để ý đến cô.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói dè dặt: “tiên sinh, thái thái, bữa sáng đã làm xong.”
Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ah, cô nhớ rồi, là Tiểu Lan mang thai hộ mà Ôn Lam đưa tới.
Diệp Linh nhìn Cô Dạ Cân trên giường, sau đó hứng thú gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, tôi giúp anh mở cửa, để Tiểu Lan vào hầu hạ anh nha.”
Cố Dạ Cần vươn tay, một tay kéo cô vào trong ngực mình: “Thừa dịp anh không thể chạm vào em, em ngứa da rồi đúng không?”
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Xem ra Cố tổng không tính nhận Tiểu Lan này, vậy chỗ mẹ anh làm sao bây giò, nếu mẹ anh thật sự có chuyện gì thì anh sẽ trở thành đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405639/chuong-1937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.