Hai mắt Diệp Linh đều khóc sưng lên, ngược lại càng có vài phân lê hoa đái vũ: “Chân tôi tê quá.”
Cố Dạ Cẩn vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, ra khỏi bệnh viện.
“Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại chỗ này với anh tôi!” Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa.
Cố Dạ Cần câu môi nở nụ cười, song cười rất nguy hiểm: “Cố thái thái, em đến tột cùng có tính tự giác đã thành vợ ngưởi ta hay không, chỉ mới cưới hai ngày mà em để chồng em một mình?”
“Tôi ở với anh tôi!”
“Vậy ai ở với anh? Cố thái thái, em bây giờ là của anhl”
“Anh trai của tôi…”
“Em nói thêm câu anh tôi anh tôi nữa, có tin rút hết ống tiêm trên người anh ấy vứt xuống trên đường không?”
“.,.” Diệp Linh hít một hơi lạnh, khiếp Sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh… anh quả thực không phải là người!
Có Dạ Cần nhét cô vào chỗ cạnh tài xế con Maybach, thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe đi.
Ngày hôm nay Diệp Linh vừa vui vừa buồn, có chút mệt mỏi, hơn nữa hiện tại gặp lại anh trai, cô cũng không dám đắc tội Cố Dạ Cần.
Song rất nhanh cô liền phát hiện con đường này không phải đường vê nhà, cô quay đầu hỏi: “Anh dẫn tôi đi đâu?”
“Đến bệnh viện khách, mẹ anh muốn gặp em.”
Mẹ anh?
Ôn Lam?
Gương mặt tinh xảo của Diệp Linh đều lạnh xuống: “Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.”
“Ah.” Diệp Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói nữa.
Trong bệnh viện.
On Lam năm trên giường bệnh, sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405634/chuong-1932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.