Chương trước
Chương sau
Cô không thể mang thai lại là bởi vì anh.
Cố Dạ Cần nhìn khuôn mặt nhỏ của c, đây là cô gái anh đặt trong lòng bàn tay thương yêu bảo vệ ngần chục năm, anh cho tới bây giờ chưa từng nhẫn tâm để cô hứng chịu bắt kỳ gió táp mưa sa nào, thế nhưng, anh cuối cùng vẫn mang cho cô một thân tổn thương.
Lòng bàn tay đau đón, hóa ra là anh thời gian dài không hút thuốc, ngọn lửa đỏ thắm cháy phỏng lòng bàn tay anh.
Cố Dạ Cẩn ném nửa điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó vươn tay, xoa khuôn mặt nhỏ của cô.
Diệp Linh không tách ra, ngước khuôn mặt nhỏ như tuyết ấp vào bàn tay anh, đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh.
Thời gian như là về tới nhiều năm trước đây, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần tốt đẹp bên người anh kia.
Có Dạ Cần vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, yêu thích không buông tay da thịt trơn mềm như trứng gà của cô, môi mỏng mấp máy, anh khản đặc nói: “Không sao Linh Linh, chúng ta không cần có con, về sau, chỉ hai người chúng ta.”
Anh nói, về sau, chỉ hai người chúng ta.
Diệp Linh run mi, chôn khuôn mặt nhỏ của mình sâu trong lòng bàn tay anh, cô giống như một con mèo con, không ngừng cọ xát nhiệt độ trong lòng bàn tay chủ nhân, làm nũng mà tham lam yêu thích: “Nhưng, em muốn sinh con.”
Cô nhẹ nói một câu.
Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ.
“Anh không muốn sinh con, nhưng em muốn, đây là quyền lợi của một người phụ nữ, cũng là lựa chọn của đời người.”
“Quán Quán đã có ba đứa con rồi, lúc Quán Quán mang thai cũng rất khổ cực, cũng rất đau, thế nhưng, cậu ấy dũng cảm mà kiên cường, bởi vì, Lục Hàn Đình chưa từng buông tay cậu ấy, cho cậu ấy toàn bộ tình yêu.”
“Bên cạnh Quán Quán còn có rất nhiều rất nhiều người, Quán Quán có mẹ thương yêu cậu ấy, có người bố cường đại, có bạn bè có con dân có đất nước của mình. Em nhớ đến lúc em mang thai 18 tuổi, không có gì cả, một mình, không ai dạy em cách con gái nên bảo vệ mình, vào mắt đều là đồng tình thương hại cười nhạo còn rất nhiều ánh mắt bất thiện, em còn chưa lớn, lại ngây ngây ngốc ngốc làm mẹ rồi, trong một đêm, tương lai và quá khứ, nửa cuộc đời em, là một giấc mộng dài.”
“Em rất thích con nít, ba bé yêu thiên tài của Quán Quán được người ta yêu thích như thế, em đang suy nghĩ, nếu như là con em sinh, thăng bé cũng sẽ rất đáng yêu, bé trai sẽ là nam tử hán nhỏ, con gái sẽ là áo bông nhỏ, mẹ em là bà mẹ tốt nhất thế giới, về sau, em cũng sẽ giống mẹ, trở thành người mẹ tốt nhất, em sẽ sống rất hạnh phúc.”
“Nhưng, không có gì cả, em đã không thể sinh con, không ai biết, ta có biết bao tiếc nuối.”
Cố Dạ Cần cảm thấy lòng bàn tay thật là nóng thật là nóng, cô khóc, trong lòng bàn tay anh đều là lệ cô rơi xuống.
Trước kia và cho tới bây giờ Cố Dạ Cần chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày như vậy, cô bé anh nuôi lớn này chôn mặt trong lòng bàn tay anh, thành kính phủ phục như con thú nhỏ bị thương kiệt sức, lệ rơi đầy mặt.
Cô Dạ Cân rôt cuộc đã biêt, mây năm nay Diệp Linh chưa từng thay đổ, cô vẫn là cô gái tỏa nắng tốt đẹp kia của Diệp gia trâm anh, trong lòng cô có tình yêu, một mực hướng đến ánh mặt trời ấm áp.
Chỉ là, anh vươn tay, lôi cô vào địa ngục.
Anh đã từng luôn suy nghĩ, Diệp gia nợ anh, nên lấy cô tới trả.
Nhưng bây giờ, lòng bàn tay của anh bị bỏng, đau đến mức anh gần như không chịu nổi, đau đến mức anh muốn rụt tay lại.
“Anh trai.” Lúc này Diệp Linh trong lòng bàn tay nâng mặt lên, nước mặt đong đầy nhìn anh, gọi anh là “anh trai”.
Cố Dạ Cần kinh ngạc quên mắt phản ứng, lúc này Diệp Linh trong làn nước mắt nhếch khóe môi lên, cô nói: “Anh trai, em yêu anh, anh có biết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.