Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng của Diệp Linh biến mất, ngay từ đầu cô vào vòng giải trí là anh ngầm đồng ý, thế nhưng từ từ anh phát hiện đây là quyết định sai lâm nhật anh đã làm, anh càng ngày càng không thích cái nghề này của cô.
Vẻ đẹp của cô quá khoe khoang, gợi dậy quá nhiều thèm muốn của đàn ông, cô chỉ thích hợp làm con chim yến trong cái lồng của anh.
Cô thuộc về anh.
Lúc này “ding” một tiếng, có tiếng báo Wechat vang lên.
Cố Dạ Cần cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là điện thoại của Diệp Linh rơi ở đây.
Điện thoại của cô vang lên, có WeChat tới.
Cố Dạ Cẩn vươn tay cầm điện thoại lên, sau đó mở ra, thế nhưng điện thoại có mật mã.
Mật mã của cô là cái gì?
Cố Dạ Cần suy nghĩ một chút, sau đó nhập mật mã sáu só.
Mật mã chính xác, điện thoại mở ra.
Mật mã điện thoại của cô là… sinh nhật của anh.
Cũng như, mấy năm nay tất cả mật mã của anh đều là sinh nhật cô.
Cái này dường như là một thói quen sâu tận trong xương tủy.
Thói quen là thứ đáng sợ nhất.
Cố Dạ Cần chậm rãi nhếch môi, vui vẻ, anh mở ra WeChat, là Phạm Tư Minh gởi tới – Linh Linh à, buổi tối em có thời gian gặp mặt không?
Ngón tay thon dài của Cố Dạ Cần đè lên điện thoại, rep – Được, em ở bên ngoài khách sạn bảy sao XX chờ anh.
Vứt điện thoại xuống một bên, lúc này thư ký riêng đã đi tới: “Chủ tịch.”
Có Dạ Cẩn mím môi: “Đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405581/chuong-1879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.