Cố Dạ Cần thanh tỉnh một chút, buông lỏng môi cô ra, cô gái dưới người bị anh hôn thảm, mái tóc dài quấn trên khuôn mặt nhỏ mềm nị và cái cổ tinh tế trắng nõn, cái miệng nhỏ sưng đỏ thắm ra vệt máu.
Cố Dạ Cần khép mi, đè xuống lệ khí trong lòng, anh thừa nhận cảm xúc mình hơi không khống chế được.
Một tay áp chế cô, tay kia anh đưa tới phía dưới gối, lấy vật nhỏ kia ra, sau đó trực tiếp đầy làn váy cô lên trên.
Diệp Linh muôn ngôi dậy, thê nhưng rât nhanh Cố Dạ Cẩn lại kéo cô trở về, ngón cái to đi tới trên cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt u nhiên nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Diệp Linh giật mình, cự tuyệt: “Không muốn…”
Cố Dạ Cần xé ra đai lưng của mình, tà mị câu môi: “Là em tự nói, để anh xem thử em và Trần Viên Viên người nào tốt hơn.”
Cố Dạ Cẩn đứng trên ban công, giữa ngón tay thon dài mang theo một điếu thuốc.
Kỳ thực anh đã hút tận mấy điều, trong gạt tàn thuốc đã rơi đầy mẩu thuốc lá, chậm rãi nhỗ khói thuốc ra, anh còn có thể nghe được tiếng nôn mửa bên trong phòng tắm.
Diệp Linh ở bên trong nôn đã lâu, nôn có chút nghiêm trọng, nôn hết cả gan mật ra.
Cố Dạ Cẩn dí nửa đoạn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, sau đó xoay người đi nhanh tới trước cửa phòng tắm, bàn tay to đặt trên chốt cửa muốn mở, nhưng bên trong đã bị khóa trái.
“Diệp Linh, mở cửa!” Anh nhíu lại mày kiếm không vui nói.
Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405557/chuong-1855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.