“…” Diệp Linh dùng sức đầy anh ra, sau đó dùng tay nhâc một vật lên: “Cô tông, tặng anh.”
Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua, là mội….
cái quần lót.
Cô nói mua quà cho anh, thì ra là mua quần lót.
Cô lại mua quần lót cho anhI Họa tiết da beo, rất…. theo mốt.
Cố Dạ Cần dở khóc dở cười, thầm mỹ của cô thật đúng là chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
“Mua bao nhiêu?”
“Siêu thị giảm giá, 99 tệ tiền một cái, Cố tổng, mau khen em, em có phải tiết kiệm tiên rât giỏi đúng không?” Diệp Linh chớp mắt cầu khen. . Truyện Đô Thị
*…” Cô tiêu nhiều tiền như vậy mua cho mình, sau đó tìm mua một cái quần lót da beo giảm giá 99 tệ cho anh, Cố Dạ Cần câu môi, thật tình khen: “Linh Linh, em là giỏi nhất.”
“Đúng vậy.” Diệp Linh cầm cái quần da beo đó hướng về người anh khoa tay múa chân một cái: “Lúc đó em liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái quần này, nó rất hợp với anh đó, anh mặc vào chính là người đẹp trai và ngầu nhất trên đường.”
Cố Dạ Cần mặc cô khoa tay múa chân: “Em mua cho anh size bao nhiêu.”
“XXL”
“Mua nhỏ rôi, Diệp Linh, anh trong mắt ngươi nhỏ như vậy à?”
*“..” Đôi mắt yêu mị câu nhân của Diệp Linh dời xuống: “Anh hình như… nhỏ như vậy đó…”
Cố Dạ Cẩn đưa tay nắm cô: “Nào, chúng ta bây giờ liền thảo luận một chút vấn đề anh có nhỏ hay không.”
“Không muốn!” Diệp Linh xoay người chạy.
Cố Dạ Cần đi bắt cô, hai người một đường ầm ï
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405552/chuong-1850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.