“Không! Em sẽ không mở!” Bên trong Diệp Linh từ chối.
Cố Dạ Cần thấp giọng, lộ ra vài phần dung túng và dỗ dành cưng chiều: “Linh Linh, mở cửa đi, anh thừa nhận vừa rồi anh không nên dữ với em, không nên nói lớn tiêng với em, nhưng em đừng chọc anh, em đừng tức giận.”
Bên trong không có tiếng động, mấy giây sau, cửa phòng mở ra một đường chỉ, lộ ra cặp mắt đen ươn ướt của Diệp Linh, cô ở bên trong nhìn anh.
“Có Dạ Cần, cho dù hai người chúng ta đều sai, nhưng anh là đàn ông, anh không thể nhường em sao?” Diệp Linh chu đôi môi đỏ mọng, tiếng nói mềm mại.
Tim Cố Dạ Cẩn đều mềm nhữn, cô chính là thú cưng mà anh nuông chiều, không nỡ la mắng cô.
“Được, em nói cái gì chính là cái đó.”
Cố Dạ Cần mềm giọng nói.
“Vậy được, hiện tại anh nói một câu xin lỗi, em nói một câu xin lỗi, chuyện này bỏ qua.” Diệp Linh cắn răng lên môi, càng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người.
Có Dạ Cẩn: “Xin lỗi, anh sai rồi.” . truyện đam mỹ
Đã được chưa?
“Được rồi Cố Dạ Cần, anh rốt cục đã nhận anh sai rồi, tối hôm nay phạt không cho anh vào phòng, ngẫm nghĩ lại cho tốt đi!” Diệp Linh chuẩn bị xong chăn và gối đầu ném hết vào ngực Cố Dạ Cần: “rầm” một tiếng lần thứ hai khóa trái cửa phòng lại.
Cố Dạ Cần ngoài cửa: “…”
Nói là anh một câu xin lôi, em một câu xin lỗi mà?
Nói là sẽ bỏ qua chuyện này mà?
Con nhóc lừa gạt này!
Phụt.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405549/chuong-1847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.