Chương trước
Chương sau
Cố Dạ Cẩn ưu nhã dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò, anh không có tâm tình gì lớn, thản nhiên nói: “Đã biết, con sẽ liệu mà làm.”
Bầu không khí giữa Cố lão gia tử và Cố Dạ Cẩn lập tức có chút căng, lần này Cố Dạ Cẩn bởi vì Diệp Linh mà đưa mình vào tù, Cố lão gia tử là người tức giận nhất, thế nhưng lão vẫn nhịn, dù sao Cố Dạ Gần là người nói nghiệp ưu tú nhất của lão.
Nhưng thái độ của Cô Dạ Cân cũng quá phai nhạt, sau khi ra ngoài không xin lỗi thì thôi, còn tản mạn kiêu ngạo, lần chủ động mở miệng duy nhất chính là hỏi Diệp Linh.
Ôn Lam thấy Cố lão gia tử muốn nỗi giận liền nhanh chóng hoà giải: “Lão gia tử, A Cần, chúng ta tạm thời đừng đàm luận chuyện không vui này, ăn cơm trước, Xảo Xảo, rót chút rượu đỏ cho thiếu gia.”
Xảo Xảo là con gái nuôi Ôn Lam mới nhận, gần đây Ôn Lam nhờ cô con gái nuôi này mà rất vui vẻ.
Xảo Xảo trong veo như nước, chỉ mới 18 tuổi, trong mặt mày mơ hồ có cái bóng của Diệp Linh 18 tuôi, cô ta len lén nhìn Cố Dạ Cần, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ ửng.
“Thiếu gia, tôi rót rượu cho cậu.” Xảo Xảo đi tới bên người Cố Dạ Cẩn rót rượu.
Cố Dạ Cần không nhìn Xảo Xảo, song cũng không có cự tuyệt.
Ôn Lam cười nói: *A Cần, vậy mới đúng chứ, con xem Xảo Xảo thật tốt, về sau chúng ta đừng để ý tới con Diệp Linh hồ…”
Chữ “hồ ly” còn chưa nói hết, liền vang thật lớn một tiếng “loảng xoảng”.
Ôn Lam lại càng hoảng sợ, nhanh chóng im bặt.
Chỉ thấy Có Dạ Cẩn đối diện cầm ném dao nĩa trong tay, nặng nề ném vào trên mâm, dùng khăn ăn lau lau khóe môi một cái, anh trực tiếp đứng lên: “Con ăn xong rồi, hai người từ từ ăn, con đi về trước.”
Có Dạ Cần đứng lên đi liền.
Xảo Xảo lúc đầu đứng bên người Cố Dạ Cần rót rượu đỏ, tiếng “loảng xoảng lang” này vang rất lớn làm cô ta sợ đến tay run một cái, rượu này đều vẩy ra.
Bầu không khí cả phòng ăn chợt hạ xuống điểm đóng băng, Ôn Lam đã cứng đờ, mặt còn trăng bệch, vừa rôi bà chỉ mắng Diệp Linh một tiếng “hồ ly”, Có Dạ Cần liền ném dao nĩa trưng cái mặt ấy cho bà xeml Đã đến lúc này, Cố Dạ Cần còn thiên vị Diệp Linh như vậy.
Ôn Lam thật không biết Diệp Linh đến tột cùng cho con trai mình uống bùa mê thuốc lú gì nữa!
Sắc mặt Cố lão gia tử đã rất khó coi, lão nhìn Cố Dạ Cần lên tiếng: “Đứng lại!”
Có Dạ Cẩn khẽ dừng bước, anh ngoái đầu nhìn về phía Cố lão gia tử, lãnh đạm gợi lên môi mỏng: “Ông nội còn có cái gì phân phó?”
“Tối hôm nay không cho phép đi, ở đây phòng còn nhiều, ta đã sai người dọn xong phòng của con, đêm nay con ngủ ở đây!” Cố lão gia tử lên tiếng.
Cố Dạ Cẩn nhướng mày kiếm, bộ dáng kia có chút phóng đãng không chịu gò bó: “Không được, giường nơi này quá cứng, con ngủ không quen, con về nhà ngủ.”
Bóp!
Cố lão gia tử đứng pháắt dậy, dùng sức vỗ bàn một cái, lão chỉ vào Có Dạ Cần mắng: “Rốt cuộc là giường quá cứng, hay là con vội về tìm Diệp Linh?”
Chủ nhân nổi giận, nhóm người giúp việc kia sợ đến thở mạnh cũng không dám, lạnh run người.
Có Dạ Cần nhìn Có lão gia tử, mấy giây sau, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Ha, nếu ông nội đã biết rồi, còn ép con ở chỗ này làm cái gì?”
“Thằng bất hiếu! Cố lão gia tử tức chét: “Tao hỏi mày, mày còn đi tìm Diệp Linh làm cái gì, lẽ nào mày không biết đêm hôm đó là Diệp Linh chủ động gọi điện thoại cho Sử tổng, còn chủ động chạy đến trong phòng Sử tổng người ta? Ả còn gửi tin cho mày, để mày đi tìm ả, rõ ràng chính là đùa giỡn mày, Xoay mày vòng vòng, mày thì hay rồi, Diệp Linh vừa hẹn mày, chỉ số IQ mày liền mất sạch, học mấy thằng con nít ranh đi đánh nhau, đánh đến mức mình Vào trong cục cảnh sát, vậy thì thôi đi, sau khi ra ngoài mày dĩ nhiên không có chút nào hối lỗi, còn hấp ta hấp tấp chạy đi tìm Diệp Linh, mày không cảm thấy mày đang bị coi thường à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.