Chương trước
Chương sau
Ba chữ này trực tiếp nổ vang bên tai Trần Viên Viên, lúc đầu ả là muốn tính kế Diệp Linh, ai cũng chẳng biết, thế nhưng ả thật không ngờ Diệp Linh trực tiếp báo cảnh sát.
“Trần Viên Viên, tôi tin tưởng cảnh sát rất nhanh sẽ có thể tra được thuốc này là mua được ở đâu, qua tay người nào, có âm mưu gì… đến lúc đó ai là người, ai là quỷ, tự nhiên vừa xem liên hiêu ngay thôi.” Diệp Linh cười nói.
Con ngươi Trần Viên Viên co rụt lại, không được, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, một khi báo cảnh sát, chuyện này sẽ làm lớn lên.
“Diệp Linh, cấm mày báo cảnh sát, mau đưa điện thoại cho ta!” Trần Viên Viên vươn tay muốn đoạt điện thoại của Diệp Linh.
Diệp Linh lui về sau một bước, đôi mắt yêu mị đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Trần Viên Viên, cô vội cái gì? Cô sợ cảnh sát qua đây sẽ tra ra thuốc kia là cô mua, lúc đầu dự định bỏ vào ly nước của tôi hãm hại tôi đúng không?”
Trần Viên Viên trực tiếp cứng đờ, vừa rôi dáng vẻ ả chột dạ đã nói rõ tât cả.
Thì ra Diệp Linh đặt một cái bẫy cho ả chui, để ả hiện nguyên hình tại chỗ.
Toàn bộ người trong đoàn phim đều đã nhìn ra, loại thủ đoạn bản thỉu này rất thường thấy trong vòng giải trí, đạo diễn Vương lúc này lạnh lùng nói: “Trần Viên Viên, cô gan to lắm!”
Trần Viên Viên hốt hoảng nhìn đạo diễn Vương: “Đạo… đạo diễn Vương, tôi…
ông nghe tôi giải thích…”
Đạo diễn Vương hừ lạnh một tiếng: “Trần Viên Viên, cô lại ở trong đoàn phim tôi chơi loại thủ đoạn này, chỗ này cũng tôi không chứa nổi vị Đại Phật như cô nữa rồi, cô mau chóng cút khỏi đoàn phim của tôi!”
Đạo diễn Vương trực tiếp đuổi ả ra khỏi đoàn phim.
Trần Viên Viên một chữ cũng không nói được, ả chỉ có thể nhìn về phía Cố Dạ Cần cầu cứu.
Ä là người mà Cố Dạ Cần đi cửa sau, tuy là đạo diễn Vương đang nồi cơn thịnh nộ, thế nhưng chỉ cần Cố Dạ Cần mở miệng lưu người, đạo diễn Vương nhất định sẽ lưu ả lại.
Trần Viên Viên đặt tất cả hy vọng trên người Cố Dạ Cần.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn không chút phản ứng nào, hoàn toàn không có ý định lên tiếng, Trần Viên Viên chỉ thấy đôi đồng tử đen ấy rơi trên mặt mình, trong tròng mắt nhìn không có chút rung động nào, thế nhưng đáy mắt đã tràn ra mấy phần sắc bén.
Trần Viên Viên tự dưng rùng mình một cái, ả đột nhiên phát hiện mình đủ ngu xuẩn, ả hạ thuốc Diệp Linh lại còn dám hy vọng xa vời Cố Dạ Cần cứu cô, Cố Dạ Cần không giết chết ả đã là nhân từ lớn nhât với ả.
“Trần Viên Viên, cô nhanh lên thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đoàn phim, về sau tôi không muốn gặp lại cô nữa!” Nói xong đạo diễn Vương phầy tay áo bỏ đi.
Trần Viên Viên còn muốn xin tha thứ, thế nhưng người cả đoàn phim đều tránh ả như tránh tà, từ lúc ả theo Cố Dạ Cần, cả người đều sống tựa thần tiên, ngày hôm qua vào đoàn phim càng ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, cho nên tất cả mọi người đều ước gì ả mau chóng biến đi.
Trần Viên Viên cảm giác mình giống như con chuột qua phố, ả lập tức ngồi liệt ở trên mặt đất.
Diệp Linh từ trên cao liếc xuống nhìn Trân Viên Viên, sau đó xoay người đi, cô rất sớm đã cảnh cáo Trần Viên Viên đừng chọc đến cô, miễn đụng đến trên họng súng của cô.
Thủ đoạn bản thỉu vòng giải trí cô thấy đã nhiều, trước không nói Hoa tỷ hoả nhãn kim tỉnh, đã sớm hoài nghỉ cô gái tay chân vụng về kia, chỉ mình cô cũng đủ nhận thấy, lúc đó cô ngắng đầu liếc mắt về phía cô gái kia, cũng biết cô gái đó có vấn đề.
Song cô là tương kế tựu kế, trực tiếp đánh tráo ly nước, để Trần Viên Viên uống nước có vấn đề.
Diệp Linh nghỉ ngơi giữa giờ, lúc này Cố Dạ Cẩn đã đi tới, thân thể cao to như ngọc chắn trước mặt cô.
Diệp Linh không đề ý tới anh, đi vê phía bên trái.
Cố Dạ Cẩn cũng dịch sang phía bên trái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.