Có phải đã sai khâu nào rồi không?
Trân Viên Viên có một loại dự cảm rât xấu, nhưng ả không biết dự cảm không lành này là cái gì.
Hiện tại đạo diễn Vương thúc dục ả diễn, ả chỉ đành đi lên sân khấu.
Tự tin của Trần Viên Viên là tới từ nhiều mặt, bao gồm cả diễn xuất của mình, hiện tại phải lên diễn, ả liền chuẩn bị đại triển thân thủ trước mặt Có Dạ Cần, chứng minh năng lực nghiệp vụ của mình thật tốt một chút.
“Cố tổng, em đi diễn nha, anh ở đó nhìn kỹ em đó nha.” Trần Viên Viên lưu luyến không rời buông lỏng Cố Dạ Cần ra, đi lên sân khấu.
Tất cả ngọn đèn đều đổ lại, đạo diễn Vương nhìn kịch bản nói: “Trần Viên Viên, cô diễn đoạn khóc đi, khóc ra kiểu trâm ngọc trong nhà, lê hoa đái vũ, làm cho lòng người có cảm giác tan vỡ ấy.”
Diễn cảnh khóc?
Trân Viên Viên biêu thị chính mình đôi với cảnh khóc hết sức tự tin, ả giơ tay, OK.
Đạo diễn Vương hô: “bắt đầu.”
Trần Viên Viên dâng lên nỗi buồn, vẫn không quên ném đi một cái mị nhãn cho Cố Dạ Cần dưới đài, ý kia là – Cố tổng, em sắp diễn đó, em sắp phóng đại chiêu rồi nè.
Hốc mắt Trần Viên Viên đỏ lên, chuẩn bị khóc, thế nhưng lúc này ả cảm thấy toàn thân nóng lên.
Nóng.
Trên người thật sự rất nóng.
Loại nóng này tới rât mạnh mẽ, như là đốt đuốc trên người, Trần Viên Viên nhanh chóng vươn tay kéo áo mình một chút: “Ưm, nóng, nóng quá a, tôi muốn cởi quần áo…”
Toàn trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405505/chuong-1803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.