Đặng Tường xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng Đặng Tường chạy trối chết, Lục Hàn Đình đi tới, vươn bàn tay giữ bàn tay nhỏ Hạ Tịch Quán trong lòng bàn tay của mình: “Quán oản, nhìn em kìa, em hù Đặng tổng bỏ chạy.”
Hạ Tịch Quán ngâng khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ nhìn Lục Hàn Đình, thè lưỡi: “Nào có? Em là thật lòng mời ông ta tới uống rượu mừng.”
Lục Hàn Đình thương yêu nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Quán oản, đây là series lừa gạt bản thân của em thôi, ai mà tin? Nói đi, em lại có ý định quỷ quái gì?”
Hạ Tịch Quán thở dài một cái, sau đó câu môi: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, em muốn tất cả mọi người đều không có tiếc nuối mới được.”
Đặng Tường và tân sủng cùng đi tản bộ, tân sủng kia trong khoảng thời gian này theo Đặng Tường trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son, hiện tại lại tới hôn lễ thịnh thế như vậy, đập vào mắt đều là xa hoa, làm người ta chắt lưỡi, cô ta không khỏi đều có chút muốn bay lên trời.
Lúc này nhân vật chính tối nay Lâm Thủy Dao đi ra, bà liếc mắt liền thấy được tân sủng kia.
“Chờ một chút.” Lâm Thủy Dao nhanh chóng chặn đường tân sủng.
Bước chân tân sủng dừng lại, quan sát Lâm Thủy Dao trên dưới: “Cô là ai?”
Lâm Thủy Dao nhìn tân sủng: “Cô không cần phải quan tâm tôi là ai, Đặng Tường đâu, tôi tìm Đặng Tường!”
Lâm Thủy Dao hoàn toàn không ngờ cái tên Đặng Tường cầm năm tỷ tiền bán thân của bà đi tiêu dao sung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405484/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.