Trong phòng khách, Lệ lão thái quân và Hạ Tịch Quán đang ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, lúc này điện thoại liền vang lên, bác Phúc thấp giọng nói: “Lão thái quân, chỗ thiếu gia gọi điện thoại tới.”
Kỳ thực tâm Lệ lão thái quân như gương sáng, lần trước Lệ Quân Mặc mang theo Lâm Thủy Dao trở về, hai người ở trước mặt bà diễn tiết mục ân ái tình lữ, bà đã sớm biết, nhưng cũng không nói ra.
Hiện tại Lệ Quân Mặc mang Lâm Thủy Dao về biệt thự tư nhân của mình, những thứ này bà biết.
Lệ lão thái quân liếc bác Phúc mắt: “Một cuộc gọi mà thôi, vội cái gì?”
Bác Phúc: “… Lão thái quân, nghe thiếu gia cãi nhau với Lâm tiểu thư…”
“Cãi nhau?” Lệ lão thái quân lặp lại hai chữ này, ngược lại nở nụ cười: “Thế thì càng tốt, để cho bọn nó ầm ï, cãi nhau càng lớn hơn đi.”
Bác Phúc không hiểu gì cả.
Lúc này Hạ Tịch Quán cười cười mở miệng nói rồi: “Bác Phúc không cần lo đâu ạ, bô mẹ con tuy đã già rôi nhưng cũng là lần đầu tiên yêu đương, trong tình yêu chỉ số IQ đều sẽ tự động mắt điện, tựa như hai đứa trẻ đang cãi nhau, không sao đâu ạ, lần này con trở về Đề Đô chính là vì bố mẹ mà đến, hết thảy đều đang nắm trong tay, không cần lo lắng.”
Ánh mắt bác Phúc rơi trên người Hạ Tịch Quán, chỉ thấy trong đôi mắt trong trẻo kia của Hạ Tịch Quán lóe ra tia sáng thông tuệ ung dung, sáng sủa y như dĩ vãng, lại thêm vài phần phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405472/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.