Chương trước
Chương sau
Tiểu Thiến dùng mũi ngửi ngửi, cũng không ngửi được mùi gì chua thối.
“Áy, mùi chua thối này hình như từ trên người cô tỏa ra đó.” Lúc này Lâm Thủy Dao dùng ngón tay chỉ một cái.
Tiểu Thiến biến sắc, cô ta lúc này mới phản ứng kịp Lâm Thủy Dao là đang mắng cô tal “CôI Lâm Thủy Dao nắm bộ đồ tình thú trong tay: “Lệ Quân Mặc bảo tôi mặc bộ đồ này đi tìm anh ấy, là tôi chứ không phải cô, cô nhất định tức chết nhỉ, tiếng hồ ly lúc nãy tạm thời là cô khen tôi, nêu biệt Lệ Quân Mặc thích kiểu hồ ly, vậy thật đáng tiếc, cô vĩnh viễn không thành được dáng vẻ mà Lệ Quân Mặc thích.”
Nói xong, Lâm Thủy Dao trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Tiểu Thiến bị giam ở ngoài cửa: “…” Cô ta đã tức giận đến run lẫy bày.
Vừa rồi lời nói kia của Lâm Thủy Dao đơn giản là hung hăng vả mặt cô ta, đồng thời để cho cô ta có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, lúc đầu trước khi Lâm Thủy Dao đến, cô ta có khả năng “lên chức” cao nhất, thế nhưng Lâm Thủy Dao tới, cơ hội cô ta liền nhỏ đến mù mịt.
Nét xuân sắc của phụ nữ chỉ thoáng qua trong nháy mắt, không được, cô ta không thể ngồi yên đợi ngã xuống, cô ta không thể trơ mắt nhìn Lâm Thủy Dao leo lên long sàng.
Cái long sàng kia là của cô ta.
Tiểu Thiến đột nhiên hai mắt sáng ngời, cô ta đã nghĩ tới một kế hay.
Phòng ngủ chính.
Lệ Quân Mặc vào phòng tắm gội, cổ họng ông rất khô, chỉ cần nghĩ đến lát nữa Lâm Thủy Dao sẽ tìm đến ông, ông cũng có chút rục rịch.
Loại cảm giác này khó diễn tả, thật giống như nơi thắt lưng đều tề dại, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.
Cái này đối với Lệ Quân Mặc mà nói rất xa lạ, tình dục là thứ không thường xảy ra với ông, sau khi gặp phải Lâm Thủy Dao liền bắt đầu có.
Thứ này có thể cho ông biến thành ngựa hoang mắt cương.
Lúc này bên ngoài truyền đến động tĩnh, có người vào phòng của ông.
Có phải Lâm Thủy Dao tới không?
Bà lại tới nhanh như vậy.
Lệ Quân Mặc câu môi, ông tắt nước đi ra, nhanh chóng mặc đồ ngủ vào, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng đen kịt, đèn bị tắt, thế nhưng bên trong có người, nương ánh trăng ngoài cửa số Lệ Quân Mặc mơ hồ thấy được một thân ảnh phụ nữ có lồi có lõm.
“Sao lại tắt đèn rồi?” Trong tiếng nói thấp thuần của Lệ Quân Mặc lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, yết hầu lăn trên dưới vài cái, thanh tuyến đã mềm vài phần: “Ngại để tôi nhìn?”
Người đàn ông như Lệ Quân Mặc từ cốt nhục trong đã thẩm thấu ra ưu nhã của thân sĩ, ông lúc ôn nhu phá lệ mê người, rất biết yêu thương người khác, khiên người ta nhũn cả xương.
“Đừng sợ, tôi bật đèn.” Lệ Quân Mặc vươn tay muốn bật đèn tường.
Thế nhưng một giây kế tiếp người phụ nữ lồi lõm kia đã phi qua, trực tiếp vọt vào trong ngực ông, nhiệt tình như lửa ôm lấy ông.
Lệ Quân Mặc cảm thấy, vải vóc trên người kia rất ít.
Kỳ thực chỉ cần nghĩ đến Đặng Tường nói qua những lời này, bà đã từng lấy lòng Đặng Tường như thế nào, lồng ngực Lệ Quân Mặc liền dâng lên lệ khí, ông rất để ý việc này.
Thế nhưng, ông rất thích bà.
Nói không rõ có bao nhiêu thích, đại khái thích đến có thể quên đi quá khứ của bà, chỉ muốn có hiện tại và tương lai của bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.