Chương trước
Chương sau
Diệp Linh nghe được tên kia xoay người chạy, ông ta còn vỗ đùi, rất hiểu chuyện nói với Trần Viên Viên: “Ah Trần tiểu thư, tôi nhớ ra rồi, Cố tổng không ở đây, Cố tổng đang ở trong phòng bao đánh bài đó, tôi mang cô cùng đi tìm Cố tổng nhai”
Trần Viên Viên không biết có bẫy, vô cùng chân thành xin lỗi: “Được, cám ơn ông.”
Những người đó đều tản đi.
Diệp Linh thở dài một hơi, hiện tại cô vẫn còn ở trong lòng Cố Dạ Cần, cô lúc này giơ tay lên chống đỡ lên lồng ngực anh dùng sức đẩy ra phía ngoài: “Buông ral”
Cô Dạ Cân buông lỏng cô ra, nhưng bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô nhìn thật kỹ thêm vài lần: “Vừa rồi lúc cần anh thì ôm cổ anh thật chặt, hiện tại người đi rồi, liền một cước đạp anh đo, Diệp Linh, em thật đúng là đủ thực *“” Khuôn mặt mềm mị của Diệp Linh đều bị anh bóp trong lòng bàn tay, đôimôi đỏ mọng bị bóp chu lên, anh quá không tôn trọng cô: “Cố tổng, nếu không phải là anh, tôi có thể bị như này à?”
Nói rồi Diệp Linh nhướng mày trừng anh: “Ăn vụng sau lưng bạn gái mình, đây đối với Cố tổng mà nói nhất định rất kích thích nhỉ!”
Mi tâm anh khí của Cô Dạ Cân khẽ động, sau đó thân thể cao to đè xuống để sát vào cô, trầm giọng cười nói: “Vậy không bằng… chúng ta làm chút việc kích thích hơn?”
Diệp Linh vươn tay, hung hăng bắm một cái trên vòng hông lớn của anh.
Cố Dạ Cần bị đau, buông lỏng khuôn mặt nhỏ của cô ra, nhưng nụ hôn sâu ban nãy đã làm đôi môi cô sưng tấy, mái tóc quăn lười biếng mà xốc xếch tán lạc xuống, dưới ánh trăng lại càng thêm ra vài phần mê ly hoạt sắc sinh hương.
Cố Dạ Cần chậm rãi nhếch môi mỏng, tán dương: “Nhìn thế này em rất giống tiêu tình nhân vụng trộm của anh đây.”
Diệp Linh nhìn anh một cái, sau đó dùng lực đầy anh ra, xoay người rời đi.
Hôn lễ kết thúc, tiếp theo chính là xã giao.
Trong phòng bao sang trọng, Lệ Quân Mặc ngồi ở chủ vị trên ghế salon màu rượu vang đỏ, ông cởi tây trang phía ngoài, trên người bây giờ là áo sơ mi trắng quần tây đen, anh tuần cao quý.
Ánh đèn màu sâm panh trong phòng từ đỉnh đầu độ xuống, như mạ một lớp vàng lên sườn mặt tuấn tú của ông, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ông hờ hững hút một hơi, thỉnh thoảng có rât nhiêu giám độc đi tới ân cân thăm hỏi với ông, nhưng thấy ông không hăng hái lắm, cũng liền thức thời đi ra ngoài.
Rất nhanh, Đặng Tường tìm tới.
Đặng Tường uống nhiều rượu, một thân nồng nặc mùi rượu, trông đã say mềm, hắn đặt mông ngồi bên người Lệ Quân Mặc: “Lệ tổng, người nhà này, thì ra chúng ta là người một nhà, hạnh ngộ hạnh ngội”
Lệ Quân Mặc chậm rãi phả ra làn khói trắng, không tiếp lời.
“Tôi thật sự không ngờ đến nhờ cô vợ hiền Dao Dao mà tôi lại có thể trở thành người một nhà với thủ phủ toàn cầu Lệ Quân Mặc, còn có đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình nữa chứ. Tôi cũng nghi ngờ tôi đang nằm mơ rồi, giấc mơ này quá tuyệt vời.”
“Nào Lệ tổng, chúng ta cạn ly, tôi cạn rồi, anh tùy ý.”
Đặng Tường ừng ực nốc hết một ly rượu đỏ.
Lúc này Lệ Quân Mặc khẽ động, cái đôi mắt đan phượng kia xuyên qua tầng khói mù lượn quanh rơi trên người Đặng Tường, thờ ơ cất tiếng: “Cô ấy, đối tốt với anh không?”
Ông cuối cùng vẫn tò mò.
Đặng Tường sửng sốt, say mềm nhìn Lệ Quân Mặc: “Lệ tổng, anh nói ai?”
Lệ Quân Mặc gõ gõ điêu thuôc trong gạt tàn: “Cô ấy không phải vợ hiền của anh sao?”
Hai mắt Đặng Tường sáng ngời, tự nhận đã hiểu: “Tốt, đương nhiên tốt rồi, bà xã Dao Dao đối với tôi chính là nhu tình mật ý, ngoan ngoãn phục tùng, tôi bảo cô ấy đi hướng Đông, cô ấy sẽ không dám đi hướng Tây, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.”
Phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.