Diệp Linh nghe được tên kia xoay người chạy, ông ta còn vỗ đùi, rất hiểu chuyện nói với Trần Viên Viên: “Ah Trần tiểu thư, tôi nhớ ra rồi, Cố tổng không ở đây, Cố tổng đang ở trong phòng bao đánh bài đó, tôi mang cô cùng đi tìm Cố tổng nhai”
Trần Viên Viên không biết có bẫy, vô cùng chân thành xin lỗi: “Được, cám ơn ông.”
Những người đó đều tản đi.
Diệp Linh thở dài một hơi, hiện tại cô vẫn còn ở trong lòng Cố Dạ Cần, cô lúc này giơ tay lên chống đỡ lên lồng ngực anh dùng sức đẩy ra phía ngoài: “Buông ral”
Cô Dạ Cân buông lỏng cô ra, nhưng bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô nhìn thật kỹ thêm vài lần: “Vừa rồi lúc cần anh thì ôm cổ anh thật chặt, hiện tại người đi rồi, liền một cước đạp anh đo, Diệp Linh, em thật đúng là đủ thực *“” Khuôn mặt mềm mị của Diệp Linh đều bị anh bóp trong lòng bàn tay, đôimôi đỏ mọng bị bóp chu lên, anh quá không tôn trọng cô: “Cố tổng, nếu không phải là anh, tôi có thể bị như này à?”
Nói rồi Diệp Linh nhướng mày trừng anh: “Ăn vụng sau lưng bạn gái mình, đây đối với Cố tổng mà nói nhất định rất kích thích nhỉ!”
Mi tâm anh khí của Cô Dạ Cân khẽ động, sau đó thân thể cao to đè xuống để sát vào cô, trầm giọng cười nói: “Vậy không bằng… chúng ta làm chút việc kích thích hơn?”
Diệp Linh vươn tay, hung hăng bắm một cái trên vòng hông lớn của anh.
Cố Dạ Cần bị đau, buông lỏng khuôn mặt nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405441/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.