Bình thường ông rất ít hút thuốc, nhưng
là bây giờ ông cần gấp mùi nicotin để
kìm nén sự u ám trong lòng.
Bà vậy mà đã kết hôn rồi!
Ông biết mình chớ nên hy vọng xa xôi
gì ở bà, thê nhưng… đã nhiêu năm như
vậy, ông vẫn đứng tại chỗ đợi bà.
Ông chưa từng quên bà một ngày, đêm
xuân đó, sự vui thích kia, ông nhung
nhớ nửa cuộc đời.
Dù cho ông cưới nhằm Dạ Huỳnh, cũng
chưa từng chạm qua Dạ Huỳnh một
lần.
Thế nhưng bà thì sao?
Có lẽ đối với bà mà nói, ông thật sự chỉ
là một công cụ để sinh con, một pháo
hữu một lần duy nhất!
Chồng của bà còn là người như Đặng
Tường, bà thực sự phải đi khám mắt đi,
nếu như ông bại bởi một người đàn ôn
ưu tú hơn ông, đương nhiên, khả năng
này hâu như là sô không, bỏ đi, bà lại
gả cho một kẻ không chịu nỗi như vậy.
Lệ Quân Mặc thực sự không biết mình
thua ở chỗ nào, nhớ tới tiếng gọi buồn
nôn “bảo bối” kia còn có cái gì mà “vợ
hiền” của Đặng Tường, gương mặt anh
tuấn ấy liền đen sầm, bọn họ là vợ
chồng, bà có phải đã từng vui vẻ dưới
thân Đặng Tường không?
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Lệ
Quân Mặc hiện tại liền hận không thể
xông ra, lập tức làm Đặng tường biến
mắt, sau đó bắt bà lại, hung hăng dạy
dỗ bà một trận, không cho bà biết sự lợi
hại của ông thì không được mài
Lệ Quân Mặc phiền não hút thuốc, ông
cũng không biết mình bị cái gì, dòng
suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405435/chuong-1733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.