Lệ Quân Mặc ngắng đầu, chỉ thấy một gã trung niên bụng phệ giang hai cánh 1 tay chạy như bay đên Lâm Thủy Dao, tiếng “bảo bối” này dĩ nhiên cũng là gọi Lâm Thủy Dao.
Lệ Quân Mặc đột nhiên nheo lại cặp mắt đan phượng, ông biết gã dầu mỡ này, từng qua lại trên phương diện làm ăn, tên là Đặng Tường.
Đặng gia trước kia là vương huân quý tộc, nhưng đến thế hệ của Đặng Tường liền hạ bệ, Đặng Tường này thích ăn chơi đàn đúm, trầm mê mỹ sắc, dưới hai mắt gã ta có rất quằng thâm rất đậm, vừa nhìn đã biết hay “thức đêm.
Bản thân quằng mắt đen không làm sai cái gì, thế nhưng Đặng Tường cực lực quảng bá cái quầng thâm của mình, cho người ta cảm giác rất đen tối.
Đặng Tường này lẽ nào chính: là…
chồng bà?
Bà mới vừa nói bà đã kết hôn rồi, lẽ nào chính là cùng tên Đặng Tường này kết hôn?
Đặng Tường vui vẻ vọt tới, muốn cho Lâm Thủy Dao một cái ôm lớn, Lâm Thủy Dao đứng yên không hề nhúc nhích, đợi khi Đặng Tường xông đến, bà nhanh chóng né sang bên cạnh một cái.
Lần này Đặng Tường không kịp phanh lại, trực tiếp xông về phía trước, thiếu chút nữa ngã sõng soài.
Thủ hạ bên người tay mắt lanh lẹ kéo lại Đặng Tường, Đặng Tường rất xấu à!
hô, hung hăng trợn mất liêc thủ hạ, sau đó xoay người, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Thủy Dao, có chút cưng chiều nói: “Dao Dao bảo bối à, em lại nghịch rồi.”
Lâm Thủy Dao nhìn Đặng Tường, cười cười không nói chuyện.
“Ói, đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405433/chuong-1731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.