Hạ Tịch Quán nhanh chóng kéo tay ñ anh, đặt trên gương mặt tràn đây nước mắt của mình, cô rũ xuống hàng mi ẩm ướt, đặt mặt mình vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng mà ỷ lại vuốt ve.
Cô không thể lại mắt đi.
Trong khoảng thời gian này, cô mất đi rất nhiều rất nhiều người.
“Hạ tiểu thư,” Lúc này bác sĩ chính đi tới thấp giọng nói: “Đây là dấu hiệu nguy kịch của Lục tiên sinh, quãng thời gian này Lục tiên sinh dựa vào thuốc tây và nghị lực cường đại đến được mức này, khả năng không còn cách nào đi tiếp với cô, chúng ta phải mau chóng giải ra phương trình cuối cùng mà Prof.
Lục lưu lại, chỉ cần giải thành công, Lục tiên sinh liền có thể cứu.”
=Ồ “Thê nhưng Prof. Lục chước hoa trọn đời, y thuật đã đến trình độ thiên phú thực sự làm người ta theo không kịp, chúng tôi vận dụng đoàn đội tỉnh anh toàn cầu đứng đầu mấy tháng nay đã gấp rút giải mã lại vẫn chưa thể giải được, cho nên, phương trình cuối cùng này chỉ có thể giao cho Hạ tiểu thư cô.”
“Hạ tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chỉ có 48 giờ đồng hò, trong 48 giờ đồng hồ này chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo toàn Lục tiên sinh, một khi qua 48 giờ đồng hồ, Lục tiên sinh… sẽ đi tới hồi cuối.”
“Hạ tiểu thư, cô bây giờ là toàn bộ hy vọng của Lục tiên sinh.”
Hạ Tịch Quán không ngừng rơi lệ,: nghẹn ngào không lên tiêng.
“Quán Quán, đừng… đừng sợ, anh tin tưởng… tin tưởng em…” Lục Hàn Đình khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405405/chuong-1703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.