Hạ Tịch Quán vẫn không quay đầu, thế nhưng cô nghe được tiếng xương răng rắc, anh tốn sức rất nhiều sức để đứng dậy, sau đó chậm rãi rời đi.
Trăng tròn treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh trăng hắt xuống, cô có thể thấy được thân ảnh anh.
Dáng người vốn cao to nay đã còng xuống, rất gầy, anh đã từng đồ sộ cao quý biết bao, bây giờ thân thể lại lão hóa nhanh chóng như thế.
Cổ họng Hạ Tịch Quán nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngưng kết một tầng hơi nước, đốt cháy cả hốc mắt cô, khiến cô đau nhức.
Đau thấu tim gan.
Đau vì anh.
Đau đón vì anh.
Lúc này một bàn tay múp míp duỗi tới, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Mẹ ơi, đừng khóc mà bố đã trở về, về sau cả nhà chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, cũng không phân biệt nữa.”
Hạ Tịch Quán nhìn Tiểu Lục Họa †rong ngực, Tiểu Lục Họa dùng tay giúp cô lau nước mát, cô bé rất tri kỷ.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nín khóc mà cười, ôm chặt lấy Tiểu Lục Họa trong ngực, đúng vậy, anh đã trở về, hết thảy đều bắt đầu tốt hơn rồi.
Có Dạ Cần chạy tới trong phòng, khuôn mặt tuần tú kia rất xấu, âm lệ lạnh lẽo, như sắp sửa đổ giông đến nơi.
Hạ Tịch Quán không thích con người Cố Dạ Cẩn, nhưng Cố Dạ Cẩn đối với Lục Hàn Đình thật không có gì để chê, hai người là mặc chung tả mà lớn lên.
Đi tới cửa phòng, Cố Dạ Cần một cước đạp ra cửa phòng, bên trong lúc này truyền đến nước khử trùng gay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405395/chuong-1693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.