Chương trước
Chương sau
Dù sao… dù sao Cố Dạ Cần xuất hiện ở lúc cô mất đi tất cả, dù sao… dù sao Cố Dạ Cần máy năm nay cho cô ấm áp và bầu bạn mà cô cần nhát…
Má Triệu chỉ nói cho cô biết, đừng yêu anh, tất cả mọi người đang nói, Có Dạ Cần một người đàn ông xấu như vậy, có cái gì tốt để yêu, nhưng không ai nói cho cô biết, cuộc đời của cô đến tột Ẫ È cùng có ai có thê thay thê anh được, nếu như không có anh, cô bây giờ sẽ thế nào?
Nước mắt rơi xuống mặt đất, Diệp Linh nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, còn bật cười, cô biết cả đời mình cuối cùng cũng sẽ không dừng lại tình yêu với anh, thế nhưng, cô có thể từ từ… mai táng tình yêu đó. . truyện kiếm hiệp hay
Diệp Linh ngắng đầu, lau sạch nước mắt trên mặt: “Má Triệu, con đã biết chân tướng, con biết nên làm như thế nào, má theo con trở về đi, về sau con sẽ chăm sóc má thật tốt.”
Má Triệu gật đầu: “Được.”
Diệp Linh đỡ má Triệu lên, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện thoại, muốn gọi một chuyến xe đặc biệt tới đón.
Lúc này phía sau đột nhiên chạy tới một gã mặc đồ đen, gã kia tốc độ rất nhanh, lúc chạy tới huých cánh tay nặng nề đụng phải má Triệu.
Diệp Linh đã cảm thấy má Triệu trong lòng bàn tay bị một lực đạo to lớn đụng bay ra ngoài, cô trong vô thức bắt lấy áo má Triệu: “Má Triệu!”
Mấy năm nay má Triệu ăn xin mà sống thân thể đã suy nhược, bắt thình lình va chạm trực tiếp đánh bay bà, đầu bà bị đụng phải góc nhọn bên bồn hoa.
Đông, một tiếng vang nặng nè.
Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, điện thoại trong lòng bàn tay trong nháy mắt rơi xuống đất, cô khiếp sợ nhìn má Triệu lúc này, má Triệu mắt vẫn mở, trước khi chết cũng không nhắm mắt lại, dưới đầu bà có tảng lớn máu chảy ra ngoài.
Diệp Linh cảm thấy cả thế giới đều dừng lại, mấy giây sau, cô “a” một tiếng: thét chói tôi, điên cuông chạy lên trước: “Má Triệu! Má Triệu!”
Má Triệu đã không còn hơi thở.
“Mau gọi 120! Mau mau gọi xe cứu thương! Má Triệu!” Diệp Linh không tin một sinh mệnh mới vừa rồi còn hoạt bát cứ như vậy đã tắt ngúm, lụi tắt trước mắt cô.
Rất nhiều người qua đường vây quanh, bắt đầu gọi 120.
Trên đường cái, Diệp Linh cảm thấy gió lạnh lướt trên mặt sắc bén như lưỡi dào, cô ngẳắng đầu đi tìm cái gã áo đen kia, gã kia đã vô ảnh vô tung biến mắt.
Đó là ai?
5 Diệp Linh biêt, đây không phải là ngoài ý muốn, mà là cố ý, giống nhau như đúc bố mẹ và anh trai cô năm đó.
Cô mới vừa tìm được má Triệu, má Triệu liền chết.
Lúc này đường cái đối diện chậm rãi ngừng một chiếc xe sang trọng, phía sau cửa số xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Linh ngắng đầu nhìn lại, là… Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử tới!
Lúc này tiếng chuông du dương vang lên, điện thoại di động rơi xuống đất trên mặt vang lên, màn hình hiện lên – Cô lão gia tử.
Diệp Linh lau khô nước mắt, dùng cả tay chân từ dưới đất bò dậy, cô nhặt điện thoại lên, lau khô nước mắt, dán điện ở bên tai: “Tên áo đen kia là ông phái tới, đúng không?”
Tiếng nói già nua của Cố lão gia tử truyền đến, mang theo nụ cười thản nhiên: “Đúng, thì sao?”
Cái tay nhỏ xuôi ở bên người Diệp Linh chậm rãi siết thành quyền, cô đứng trong gió rét, cặp mắt yêu mị trải qua nước mắt thanh tẩy xuyên qua đường cái, không gì sánh được lạnh lùng rơi trên người Cố lão gia tử trong xe, cô bình tĩnh đối diện với lão ta, sau đó chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Bồ tôi, mẹ, anh trai, còn có má Triệu, Cố: gia các người thiêu tôi bao nhiêu mạng người, sau này tôi sẽ tính toán thật tốt với các người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.