Đôi mắt Lục Hàn Đình thâm thúy rơi vào mặt Cố Dạ Cần, đôi môi mỏng khô khốc di chuyển, tràn ra tiếng nói khàn khàn: “Cô ấy… đi rồi sao?”
Cố Dạ Cẩn cuốn lên ống tay áo sơ mi xám lạnh, lấy ra một hòm thuốc, đội b 5 bao tay tráng, anh ghim một ông tiêm vào trong cánh tay Lục Hàn Đình: “Đi rOÓI.
Lục Hàn Đình khẽ động lông mi, hai mắt nhắm nghiền.
“Cậu bây giờ đừng lo lắng cho cô ấy nữa, tớ thấy cô ấy rất thông minh, đã cảnh giác hoài nghi được cái gì rồi, cậu bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, vẫn nên chữa tốt cho chính mình trước đi!”
Hiên Viên Kiếm mặc dù là Lục Tử Tiễn rút ra, nhưng Lục Hàn Đình cũng rút một chút, tâm mạch cũng bị hao tổn.
Lúc đó Lục Tử Tiễn đã làm các biện pháp vẹn toàn, một dao kia đâm lệch trái tim Lục Hàn Đình, chỉ là làm cho Lục Hàn Đình ngất để lừa Thượng Quan Đẳng, đồng thời Lục Tử Tiễn còn chuẩn bị thuốc tễ* cường hiệu hồi phục tâm mạch để chữa cho Lục Hàn Đình.
*Thuốc tễ là liệu pháp đông y, hay còn gọi là viên hoàn mềm.
Thế nhưng, sự tình xảy ra sai lệch, Sùng Văn mang người len lén mang Lục Hàn Đình ra ngoài, cái này làm cho đọt điều trị thuốc tễ cường hiệu của Lục Tử Tiễn bị gián đoạn.
Thuốc tễ xảy ra phản phệ, trong thời gian ngắn ngủi đã dằn vặt cơ thể Lục Hàn Đình thành như vậy.
Tình trạng cơ thể Lục Hàn Đình rất xấu, tim suy kiệt, cơ thể rã rời, chẳng còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405362/chuong-1659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.