“Em sẽ lớn lên rât nhanh thôi, mây năm này không cho anh hẹn hò với các cô gái khác, cho dù liếc mắc cũng không được? Lục Tư Tước, anh là của em, em, cũng là của anhl”
Liễu Anh Lạc rất sợ, sợ đời này Lục Tư Tước yêu người khác, nên cô muốn anh dành lời hứa dành riêng cho cô.
Lúc này xe buýt chậm rãi ngừng lại, tài xế mở miệng nói: “Trạm đến cuối cùng rồi, xuống xe thôi.”
Đến trạm cuối rồi.
Hạ Tịch Quán vươn tay lau qua loa nước mắt, sau đó ôm Tiểu Lục Họa xuống xe.
Mới vừa xuống xe, Hạ Tịch Quán liền thấy trên đường cái đối diện một chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, cô nhận ra chiếc xe này, đây là xe Cố Dạ Cần.
Lúc này cửa sổ phía sau xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra khuôn mặt tuần mỹ ổ 5 D nhã nhặn của Cô Dạ Cân, bên cạnh Cô Dạ Cẩn còn có một người, không phải là tân sủng tiểu hoa đán kia, mà là…
một người đàn ông.
Cửa số xe mở quá hẹp, Hạ Tịch Quán nhìn không thấy người kia, thế nhưng cô nhìn thấy người dó đội mũ lưỡi trai màu đen.
Cái mũ lưỡi trai này thật quen thuộc, quen thuộc như là… trong giấc mơ ban nãy của cô.
Tim của Hạ Tịch Quán, trong nháy mắt thình thịch nhảy loạn.
Đôi mắt trong vắt của cô rơi trên người kia, đầy đầu đều là, anh là ai?
Anh là ai2 j Người người đàn ông bên cạnh Cô Dạ Cần kia rốt cuộc là ai?
Lẽ nào, ban nãy không phải nằm mơ, mà là thật?
Hạ Tịch Quán nhắc đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405360/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.