Hạ Tịch Quán ôm thật chặt Tiểu Lục Họa trong ngực, lệ rơi đầy mặt.
Khoảnh khắc đó, cô để mặc nỗi nhớ Ề l như thủy triêu, trong nháy mắt bao phủ cô.
Xe buýt mang theo cô lên đường về nhà, con đường này dài dằng dặc như vậy, Hạ Tịch Quán khóc mệt, trực tiếp nhắm mắt lại, mơ một giắc mộng đẹp.
Cô nằm mơ.
Là một giấc mơ rất dài rất dài.
Chuyến xe cuối về nhà vẫn phóng nhanh trên phố xá phồn hoa, lúc này tài xế đột nhiên thắng xe, cửa xe mở ra, có người đi lên.
Là hai người mặc đồ đen, bọn họ đầy một chiếc xe đầy lên, xe lăn ngồi một người.
Hạ Tịch Quán thấy không rõ mặt của người kia, anh người mặc đồ đen, trên đầu mang đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, tựa như cố ý không muốn để cho người khác thấy mặt anh.
Anh còng lưng, rất gầy, dường như bị thương rất nặng, toàn bộ khung xương đều đã biến hình nghiêm trọng, anh trước đây chắc là người đàn ông rất trẻ rất anh tuần, hiện tại trong không gian tối tăm đã già đi rất nhiều, giống như một ông lão đã bước đến độ tuổi xế chiều.
Người mặc áo đen đầy xe tới, người kia cách cô gần, lại gần một chút, cuối cùng dừng ở bên cạnh cô.
Người kia đứng dậy, động tác anh gian nan mà chậm rãi đứng lên từ ghế xe lăn, giống như cảnh quay chậm, ngồi ở chiếc ghế bên người cô.
Anh tới rồi.
Hạ Tịch Quán tựa hồ ngửi được mùi nước khử trùng nhàn nhạt, mùi của bệnh viện, trừ mùi này ra, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405358/chuong-1655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.