Người không biết còn tưởng rằng cô đang câu dẫn anh.
Trời biết, cô là một đứa bé ngây thơ không gì sánh được!
Diệp Linh ngắng khuôn mặt mềm mị lớn chừng bàn tay nhìn anh, một trong tròng mắt yêu mị hàm chứa ý cười nhàn nhạt mà lười biếng: “Cố tổng, buông tay.”
Có Dạ Cần từ phía sau ôm cô, cụp mắt: “Nếu như, tôi không buông?”
“Nếu như Cố tổng không buông, tôi liền… lại cọ anh, Cố tổng hình như…. rất Sợ tôi cọ vào anh.”
Có Dạ Cần nhìn cô một chút, thật sợ cô cố ý cọ anh, cho nên anh giơ tay, buông lỏng cô ra.
) Diệp Linh nhanh chóng lui ra mây bước, kéo ra khoảng cách với nhau.
Khô nóng kiều diễm giữa hai người cũng theo đó thổi tan.
“Có tổng, anh sao cũng tới đây, lẽ nào anh mang theo tân sủng của anh tới nơi này giải sầu à?” Diệp Linh bắt chuyện.
Cố Dạ Cần vươn tay, ké cà vạt một cái: “Tôi tới nhìn em.”
“Nhìn tôi?”
Cố Dạ Cần hờ hững ừ một tiếng, con ngươi đen thanh bần sâu không hề thấy đáy: “Em nói cho tôi biết, em tới Phượng Vũ Cung làm cái gì? Vừa rồi ` sau khi tôi vào cửa đã thây… My nương kia rồi, cô ta dạy em cái gì, dạy em ở chỗ này xoay mông, dạy em làm sao câu dẫn đàn ông à?”
Nói rồi Cố Dạ Cẩn trên dưới nhìn cô một cái, sau đó nhếch môi mỏng thành vẻ mỉa mai lại tà mị: “Những thứ này, em còn cần người dạy sao?”
Những thứ này đều có trong xương cô, vốn là thiên phú, không cần phải học.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405351/chuong-1648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.