Lúc này, bước chân của Lệ Quân Mặc Ụ đột nhiên một trận, bởi vì ông thây được một biển quảng cáo đặc biệt lớn đặt trong đại sảnh sân bay.
Lệ Quân Mặc đi tói, không xem thì thôi, vừa xem ông tức muốn ngất đi.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Anh hỏi cô bao lớn, còn nói cô còn tuôi nhỏ đã biết câu dẫn người khác.
Liễu Anh Lạc bị ngăn ở bàn làm việc và trong lồng ngực anh, hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh công thành đoạt đất mà đến, hệt như đời trước, dễ ngửi, mê người như thê.
Liễu Anh Lạc chớp chớp đôi mắt hạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì là… câu người a2”
Lục Tư Tước biết cô cố ý, đều nói hiện tại cô gái quan nắp mãn kinh hoa của Liễu gia trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khuynh thành, nhưng cô gái ở trước mặt anh lộ ra yếu ớt và dí dỏm bây giờ là ai?
Quả nhiên, lời đồn không thẻ tin.
Lúc này bên mũi mùi hương trong veo của thiếu nữ thơm kéo tới, ra là Liễu Anh Lạc đột nhiên kiếng chân lên, dán khuôn mặt xinh đẹp vô địch tiến tới trước mắt anh: “Lục tổng, em hỏi anh đấy.”
Mặt của hai người bắt ngờ không kịp đề X: phòng tới gân như thê, ánh mặt Lục Tư Tước quét đến bên môi cô, vừa rồi, cô chính là như vậy hôn lên.
Môi của cô, mềm mềm, thơm thơm.
Lệ Quân Mặc nhìn ba chữ to trên áp- phích – Phượng Vũ Cung!
Lời tuyên truyền của Phượng Vũ Cung là như này – Muốn có người cùng bạn đàm luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405346/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.