“Chủ tử, tôi không rõ… chúng ta đên tô miều làm cái gì, nơi đó chỉ có Hiên Viên Kiếm.” Ngũ Vũ thực sự không biết chủ tử nhà mình tại sao muốn đi tổ miếu.
Lục Tử Tiễn nâng đôi đồng tử trong trẻo lạnh lùng nhìn phía bóng đêm phía trước, sau đó nhàn nhạt cất tiếng: “Rút Hiên Viên Kiếm!”
Cái gì?
Ngũ Vũ trợn to hai mắt, anh ta hoài nghi mình xuất hiện huyễn thính, chủ tử đi rút Hiên Viên Kiếm?
Nhưng, chỉ có dòng máu Xích Tử mới có thể rút Hiên Viên Kiếm mà?
Không đúng, rút Hiên Viên Kiếm sẽ chết!
“Chủ tử!” Ngũ Vũ hoảng sợ đi theo sát.
Tổ miếu.
Lục Tử Tiễn vào nội thất, thanh Hiên Viên Kiếm kia tản ra tia sáng sắc bén còn dứt khoát đứng lặng ở đó.
Lục Tử Tiễn đi lên trước, vươn tay.
“Chủ tử, không thể!” Ngũ Vũ nhanh chóng ngăn cản: “Chủ tử, tôi không biết anh làm cách gì để biến thành dòng máu Xích Tử, thế nhưng, Hiên Viên b: Kiêm này anh ngàn vạn lân không thê rút, một ngày rút ra, tâm mạch anh sẽ tổn hại mà chết.”
Lục Tử Tiễn lãnh đạm nói: “Tôi biết.”
Anh biết, Lục Hàn Đình không thể chết, bởi vì anh ấy chết, Hạ Tịch Quán sẽ thống khổ.
Cho nên, chỉ có thể để anh thay Lục Hàn Đình.
“Ngũ Vũ, cậu lui xuống đi.”
“Chủ tử, thực sự không thể!” Ngũ Vũ sắp quỳ xuống.
Lục Tử Tiễn tâm ý đã quyết, bắt luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản anh, anh vươn tay, cầm Liễu Hiên Viên Kiếm, sau đó chậm rãi dùng sức.
Hiên Viên Kiếm từ trong kẽ đất chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405335/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.